Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1700
MỘT CUỘC ĐIỆN THOẠI CỰC KỲ QUAN TRỌNG
Tiếng bàn tán của các binh lính lập tức biến mất. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người đang vật lộn với Nhiếp Nhiên.
“Phải rồi, lần này toàn bộ đơn vị dự bị chúng ta đều được điều động, theo lý mà nói chỉ có một mình Nhiếp Nhiên về trước, vậy binh lính kia là ai?”
Hà Giai Ngọc đang chuẩn bị tiến lên ôm chào hỏi Nhiếp Nhiên đã kịp thời phanh lai.
Mấy binh lính phía sau lại bắt đầu bàn tán.
“Đúng thế, hơn nữa tôi thấy hình như binh lính kia còn không phân cao thấp với
Nhiếp Nhiên, chẳng lẽ là sĩ quan huấn luyện nào à?”
“Sao thế được, lần này điều động tập thể, không có sĩ quan huấn luyện nào ở lại cả.”
“Chẳng lẽ là An Viễn Đạo, sĩ quan huấn luyện An?!”
“Không phải sĩ quan huấn luyện An.” Lý
Kiêu nhanh chóng phủ nhận đáp án này.
“Tại sao?” Tôn Hạo hỏi.
Thi Sảnh cạn lời nói: “Anh thấy sĩ quan huấn luyện An gầy như vậy à?”
“Vậy người này là ai? Trong chúng ta có ai về trước cùng Nhiếp Nhiên à?”
Lúc tất cả mọi người đều đang tò mò về người này, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng dừng tay lại.
Thật ra ngay từ lúc bọn họ xuất hiện, cô đã cảm nhận được xung quanh có người khác
rồi. Nhưng hình như Cửu Miêu không phát hiện có người vây xem, vẫn còn đắm chìm trong lần đánh đối kháng này, không ngừng đeo bám lấy cô.
Nhiếp Nhiên không có thể nào thoát thân mới đánh với cô ta mấy ván nữa, sau đó nhân lúc sơ hở nhanh chóng nhảy ra khỏi vũng bùn.
“Cô thua rồi.” Cửu Miêu thấy cô vì né tránh một chiêu kia mà chủ động nhảy ra ngoài bèn bùn lạnh lùng nói với cô.
Nhiếp Nhiên không cãi lại, chỉ bên ngoài sân huấn luyện, “Bọn họ trở lại rồi. Đi thôi, tôi dẫn cô đi làm quen.”
Cửu Miêu nhìn lướt qua bên ngoài, “Không có hứng.”
Không phải là cô ta chưa từng gặp những người này, lúc ấy ở trên đảo, cô ta đã nhớ kĩ từng khuôn mặt họ.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nói: “Cô không có
hứng với những binh lính kia, nhưng nhất định phải có một hứng thú với sĩ quan huấn luyện, nếu không sẽ không thể tính thành tích được.”
Nói rồi cô bỏ đi trước.
Lúc này, ánh chiều tà mùa đông chiếu lên trên người cô, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh. Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ đứng phía xa thấy cô khẽ cong khóe miệng lên, trong lòng sinh ra cảm giác phức tạp.
Hà Giai Ngọc nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi tới liền tiến lên đón, “Chị Nhiên!”
Nhiếp Nhiên kịp thời tránh được Hà Giai
Ngọc đang nhào tới. Hà Giai Ngọc vồ hụt lập tức giậm chân kháng nghị, sau đó lại chạy lên ôm chặt cánh tay cô không buông.
Nhiếp Nhiên bó tay, chỉ có thể mặc cho cô ta ôm tay mình, cười nói với Lý Kiêu: “Bên kia giải quyết xong hết rồi à?”
“Ừ.” Lý Kiêu dửng dưng gật đầu.
“À ờ… binh lính sau lưng cậu là ai thế? Sao chúng tôi chưa thấy bao giờ?” Lúc này Thi
Sảnh thấy Cửu Miêu cũng đi theo ở phía sau, lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, Nhiếp Nhiên, binh lính đó là ai vậy?”
“Hình như chưa bao giờ gặp.”
Nhiếp Nhiên chỉ Cửu Miêu sau lưng, giới thiệu: “Đây là nữ binh mới tới, Cửu Miêu.”
“Cửu Miêu? Đây là tên người à? Thật kỳ lạ…” Một nam binh nhanh mồm nhanh miệng nói, sau đó bị nam binh bên cạnh đẩy một cái, vội vàng sửa lại: “À không, ý tôi là rất đặc biệt, lần đầu tiên tôi nghe thấy họ Cửu.”
Nhiếp Nhiên cười, quay sang nói với Quý
Chính Hổ trong đám người: “Sĩ quan huấn luyện Quý, tiểu đoàn trưởng nói tạm thời thầy sẽ dạy Cửu Miêu.”
Quý Chính Hổ gật đầu, không hỏi tại sao
lúc này lại có người mới vào, anh ta đi ra khỏi đám người rồi chỉ nói, “Tôi biết rồi.”
Sau đó lại chuyển sự chú ý lên người Nhiếp
Nhiên.
“Sức khỏe của cô không có vấn đề gì chứ?”
Nhiếp Nhiên trả lời, “Không có vấn đề gì.”
“Chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Chị Nhiên, có phải chị sẽ ở lại đơn vị không?” Hà Giai Ngọc lập tức nói xen vào.
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại: “Tôi không ở đơn vị thì có thể đi đâu? Hay là cô muốn tôi đi?”
Hà Giai Ngọc ra sức lắc đầu, “Không không không, em muốn chị không đi đâu hết, cứ ở lại đơn vị!”
Nhiếp Nhiên cười: “Đi thôi, tôi huấn luyện một ngày đã đói lắm rồi, mọi người cùng đi ăn cơm thôi.”
Nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, những người vừa mới kêu đói kia lập tức nói:
“Đúng đúng đúng, ăn cơm trước, ăn cơm trước đã, tôi đã đói không chịu được nữa rồi, mau đi ăn cơm thôi.”
Đám người kéo nhau đi về phía phòng ăn.
Cửu Miếu đi sau lưng Nhiếp Nhiên, nhìn chằm chằm sự tương tác giữa cô và Hà Giai
Ngọc. Mặc dù trông Nhiếp Nhiên như bất đắc dĩ, nhưng với năng lực của Nhiếp
Nhiên, hất cô ta ra là chuyện quá đơn giản.
Có điều cô lại không làm thế, có thể thấy là cô đang dung túng cho Hà Giai Ngọc.
Lúc mọi người đi về phía phòng ăn, Lý
Tông Dũng đột nhiên thấy cái điện thoại của Hoắc Hoành đã cắt đứt hơn nửa tháng nay đột nhiên khẽ rung lên.