Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1699
ĐƠN VỊ DỰ BỊ TRỞ VỀ
Nhiếp Nhiên chạy từng vòng trong sân huấn luyện. Càng chạy, trong lòng cô càng nặng nề. Cơ thể cô đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng sự khó chịu kia từ đầu đến cuối vẫn không biến mất.
Hoắc Hoành… Hoắc Hoành… Hoắc Hoành…
Hai chữ kia giống như ngọn núi lớn nặng nề ép cô không thở nổi.
Trong tình cảm này, Nhiếp Nhiên luôn cảm thấy Hoắc Hoành bỏ ra nhiều hơn mình, mình là bên tiếp nhận, cho nên mới có gắng thông cảm và hiểu anh.
Nhưng bây giờ khi Hoắc Hoành xảy ra chuyện, gặp nguy hiểm, cô mới phát hiện
ra trong quá trình này, mình đã bỏ ra tình cảm thật rồi.
Có điều, đối phương lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, mà cô lại không thể đi tìm, chỉ có thể ở lại đây chờ đợi.
Bất tri bất giác, gió lạnh đã gào thét cuốn tới. Mùa đông lại kéo đến rồi. Người của đơn vị dự bị vẫn còn huấn luyện ở trên đảo, trong trụ sở của đơn vị chỉ có Nhiếp
Nhiên và Cửu Miêu. Hai người bọn họ cứ huấn luyện ngày này qua ngày khác.
Nhiếp Nhiên thấy Cửu Miêu đang bò về phía trước trong đường vượt chướng ngại vật, tốc độ và tư thế kia hoàn toàn giống như đã từng được huấn luyện. Cô khẽ nhướng mày lên.
Nói thật, bây giờ càng lúc cô càng tò mò về
Cửu Miêu cùng với người sau lưng cô ta.
Ban đầu cô từng nghĩ liệu Cửu Miêu có phải là người của người sau màn, nằm vùng ở nhà họ Hoắc để giám sát Hoắc
Hoành mà anh nói hay không.
Đó là bởi vì cái hình xăm kia.
Sau đó cô nghĩ lại thì trừ cái hình xăm cùng với đám người kỳ lạ đến cứu viện đó ra, những thứ khác đều không ăn khớp với thân phận thuộc hạ của người sau màn.
Nếu thật sự là người của người sau màn, tại sao phải chia rẽ mình và Hoắc Hoành, còn nói muốn giao kho vũ khí đạn dược cho quân đội?
Rõ ràng là không phù hợp với lẽ thường.
Hơn nữa nghĩ kĩ thì những người đó cũng không giống cứu viện. Đâu có cứu viện nào quanh quẩn ở trên hòn đảo sau nhưng mãi không vào?
Còn nữa, kho vũ khí đạn dược đã bị phá hủy rồi, tại sao cô ta còn muốn vào quân đội?
Ngày đó rõ ràng cô đã cho Cửu Miều cơ hội chạy trốn. Sau khi đi từ phòng vệ sinh ra
ngoài, thái độ của cô ta đã hơi thay đổi.
Hơn nữa, cô ta là vệ sĩ mà lại nắm rõ một số mục huấn luyện riêng biệt của quân đội như lòng bàn tay, không phải là rất kỳ quái sao?
Cửu Miêu là người không đơn giản.
Huấn luyện xong một vòng, hình như Cửu
Miêu cảm nhận được Nhiếp Nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ta thôi không huấn luyện nữa, lạnh lùng hỏi:
“Nhìn đủ chưa?”
Hai người đã ở đây hai tuần rồi, ngày nào cũng chỉ có huấn luyện mà thôi. Đúng như
Nhiếp Nhiên nói, hoàn toàn không có bất cứ sinh hoạt gì khác.
Hơn nữa bình thường nhìn Nhiếp Nhiên điên rồ ầm ĩ, lúc ở trên đảo cô chơi oẳn tù tì uống rượu với đám cướp biển kia cực kỳ phóng khoáng, nhưng lúc chỉ có một mình thì cô lại vô cùng trầm lặng, gần như không nói gì, thậm chí còn lạnh lùng hơn cô ta. Nhưng thỉnh thoảng cô ta lại phát
hiện Nhiếp Nhiên cứ im lặng nhìn mình.
“Cô không phải là ngôi sao nổi tiếng, nhìn một chút chắc không mất tiền chứ?” Nhiếp
Nhiên uống nước rồi trả lời.
Cửu Miêu nghẹn họng rồi lạnh mặt đi đến sân huấn luyện.
Một tuần tiếp theo, hai người không nói với nhau một câu gì nữa.
Cửu Miêu vì kỳ sát hạch cuối tháng để có thể ở lại đơn vị dự bị. Còn Nhiếp Nhiên thì sau khi nhìn thấy thực lực của những người Quân khu 9, vì có thể vào Quân khu 9 nên cô phải liều mạng huấn luyện.
Hai người đều phấn đấu vì mục tiêu khác nhau, vì thế hoàn toàn quên mất ngày tháng.
Lúc tất cả mọi người của đơn vị dự bị từ đảo trở về, Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu đang vật lộn với nhau ở trong vũng bùn. Sức chiến đấu của hai người đều không tệ, cứ quấn lấy nhau ở trong đó mãi.
Mọi người đi ngang qua sân huấn luyện vốn định về ký túc xá tắm rửa trước, sau đó ăn cơm rồi ngủ một giấc thì lại thấy hai pho tượng đất đang vật lộn trong vũng bùn.
“? Đó là Nhiếp Nhiên à? Không phải cô ấy trong bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao?
Sao lại về huấn luyện nhanh thế?” Kiều
Duy tinh mắt thấy mặt Nhiếp Nhiên, kinh ngạc khẽ hô lên.
Thi Sảnh cũng ngẩn ra: “Đúng vậy, sao cô ấy lại về nhanh thế?”
“Vừa mới khỏi đã huấn luyện, liều mạng quá rồi đó.” Một nam binh lớp 6 thán phục.
Lúc này Tôn Hạo liền mắng: “Phí lời, người ta muốn thi vào Quân khu 9, dĩ nhiên phải về huấn luyện rồi, ai giống như mấy người, thấy huấn luyện là chỉ muốn chuồn đi.”
Mấy nam binh kia kháng nghị: “Ai bảo thế, không phải chúng ta vừa mới huấn luyện về sao, trốn bao giờ?”
“Đúng thế, lúc ở trên đảo chúng ta rất cố gắng huấn luyện đấy thôi.”
“Chuẩn rồi, nếu nói về cố gắng, tôi cảm thấy Nghiêm Hoài Vũ đã dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ luôn.”
Mọi người không ngừng bàn tán, đột nhiên
Diệp Tuệ Văn cau mày lên tiếng hỏi: “Đợi đã, binh lính bên cạnh kia là ai?”