Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1701
CÔ TA KHÔNG PHẢI LÀ LÍNH NHẢY DÙ
Nhiếp Nhiên đi tắm, thay quần áo trước rồi trở lại phòng ăn ngồi quây quần với các binh lính lớp 6 ăn bữa cơm còn nóng hổi, không hề biết chuyện đó.
Hai tháng không được ăn cơm ngon và đồ ăn nóng, lúc mọi người nhìn thấy hơi nóng đồ ăn bốc lên, mắt ai cũng sáng rực.
Buổi sáng phòng ăn đã được tiểu đoàn trưởng căn dặn, vì vậy lúc bọn họ ăn được một nửa, lẩu cũng được bê từ trong phòng bếp ra.
Đầu mùa đông giá rét, nhìn xuyên qua cửa sổ phòng ăn thấy hoàng hôn đã buông xuống, mà từng cái nồi lẩu nhỏ bên trong phòng ăn thì bốc hơi nóng khiến bữa tối được đẩy đến cao trào.
Nhiếp Nhiên ngồi cùng bàn với mấy người
Hà Giai Ngọc, thấy bọn họ không ngừng và cơm như hổ đói.
“Chị Nhiên, chị không biết lần này chúng em ở trên đảo huấn luyện thảm thế nào đâu, ở đó khí ẩm cao, còn phải huấn luyện trong nước biển, rất khổ sở, hơn nữa bọn em còn không có cơm ăn, suốt hai tháng trời, một hạt cơm cũng không được ăn.” Cô ta lúng búng nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn miếng dưa muối, cuối cùng không nhét vào miệng mà để vào trong bát Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc thấy chị Nhiên nhà mình gắp thức ăn cho mình, vô cùng kinh ngạc và cảm động.
“Cảm ơn chị Nhiên!”
Vừa mở miệng, cơm đã bắn ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn cái đũa gắp dưa muối bị dính một hạt cơm, cuối cùng chỉ có thể giơ đũa lên nói với cô ta: “Có thể ăn xong rồi hãy nói không hả? Chị gái à, đến bây giờ trừ cơm trắng ra, tôi chưa ăn được một miếng đồ ăn nào cả. Cô tha cho tôi đi được không?”
Hà Giai Ngọc nghe thấy cô nói thế, mặt đỏ bừng lên, sau đó gắp lấy miếng dưa của cô, phồng má nhai.
Người xung quanh nghe thấy đều phì cười.
“Hình như có người tự mình đa tình rồi.”
Thi Sảnh trêu cô ta.
“Còn không phải sao?” Kiều Duy cũng phụ họa.
Nhờ có Hà Giai Ngọc mà bầu không khí ở bàn bọn họ vô cùng hòa hợp, mọi người vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
Trong lúc hòa hợp thế này, Cửu Miêu đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói, “Tôi ăn xong rồi.”
Ở trên bàn ăn, cô ta không nói một câu nào.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng cô ta, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Cửu Miêu rời đi trước thế này đúng là tìm chủ đề cho mọi người tám chuyện.
Tôn Hạo dẫn một đám binh lính nhiều chuyện qua đây, hóng hớt hỏi, “Nhiếp
Nhiên, nữ binh này là thế nào vậy?”
Binh lính khác cũng vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, cô ta từ đơn vị nào tới thế?
Sao lại đến báo cáo vào lúc này?”
“Không phải lại là kiểu lính nhảy dù đặc biệt đó chứ?” Diệp Tuệ Văn hỏi.
Nhiếp Nhiên thấy Diệp Tuệ Văn cau mặt lại, cười trả lời: “Yên tâm, cô ta rất có năng lực.”
Tôn Hạo nhiều chuyện hỏi, “Có thật không? So với cô thì sao?”
Hà Giai Ngọc lập tức đập vào đầu Tôn Hạo,
“Cái gì gọi là so với chị Nhiên, nữ binh đó làm sao có thể so với chị Nhiên được, so với anh còn được.”
Ở trong lòng cô ta, Nhiếp Nhiên chính là vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng. Bất cứ ai cũng không thể so với Nhiếp Nhiên, đó là không tôn trọng, là khinh nhờn!
“Nhưng mà nói thật, cô ta đến không đúng lúc gì cả, sắp đến kỳ sát hạch mùa đông rồi, cô ta đến không phải là đâm đầu vào chỗ chết à?” Tôn Cửu Cửu chạy đến nói chuyện với bọn họ.
Những người khác đều gật đầu nói: “Đúng vậy, không tham gia sát hạch mùa hè mà tham gia ngay vào sát hạch mùa đông, sao được chứ?”
“Đúng thế, trực tiếp tham gia sát hạch mùa đông, cô ta làm được à?”
“Nhiếp Nhiên, mấy ngày nay cô chung sống với cô ta, cảm thấy cô ta thế nào?” Tôn Hạo không nén nổi tò mò, hỏi.
Kiều Duy cũng hỏi: “Đúng vậy, vừa rồi không phải hai người còn đấu với nhau à?
Thế nào, cô ta giỏi không?”
Nhiếp Nhiên sờ chóp mũi, trả lời bằng giọng thán phục, “Tôi chỉ có thể nói là cô ta thật sự rất giỏi, tôi cũng không phải là đối thủ của cô ta.”
Hà Giai Ngọc đang điên cuồng ăn lập tức phản bác, “Đùa cái gì thế! Em không tin đâu! Chị Nhiên, chị bớt khiêm tốn đi, cô ta làm sao có thể bằng một phần mười vạn của chị được?!”