Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1695
BÂY GIỜ CÔ LÀ CỬU MIÊU, KHÔNG PHẢI A CỬU
Nhiếp Nhiên cũng biết mình quá nóng vội, nhưng Cửu Miêu vẫn mặc quần áo tù nhân, còng tay cũng chưa tháo, một khi bị người khác phát hiện rồi báo cảnh sát thì sẽ vô cùng phiền phức.
Hơn nữa thỉnh thoảng ông chủ kia lại nhìn lên người Cửu Miêu, áo khoác của mình lại không đủ lớn, tuy nói trong căn phòng mờ tối này không khiến người ta chú ý, nhưng cũng là một chuyện vô cùng nhức đầu.
Vì thế, cô chỉ có thể lạnh giọng giục ông ta.
May mà ông chủ bị cô dọa thật, nhanh chóng đưa chìa khóa cho cô.
Sau khi bước vào căn phòng trên tầng hai,
Cửu Miêu ngẩng đầu lên lạnh giọng hỏi
Nhiếp Nhiên: “Rốt cuộc cô còn muốn cùng tôi tới khi nào?”
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cô ta không thể chạy thoát khi mang cùng được.
“Cô vội cái gì, chẳng lẽ tôi có thể cùng cô cả đời à?” Nhiếp Nhiên kiểm tra tình hình ngoài cửa sổ, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới đi lên tháo còng tay cho cô ta, sau đó nói: “Đi tắm, thay quần áo, gỡ mặt nạ ra, tránh lại có phiền toái.”
Cửu Miêu lấy lại được tự do, vừa xoa cổ tay vừa cầm quần áo vào phòng tắm.
Ở trong phòng tắm, Cửu Miêu nhìn mình trong gương, thấy gương mặt đã lâu không gặp kia liền mím chặt đôi môi đỏ lại.
Cô ta không ngờ Nhiếp Nhiên lại mời mình vào quân đội.
Quân đội…
Rốt cuộc cô ta có nên theo Nhiếp Nhiên vào nơi đó không?
Theo lý mà nói, bây giờ cô ta hoàn toàn có thể rút lui khỏi nơi này. Nhưng nếu có thể tiến vào quân đội thật thì cũng không hẳn là xấu.
Lúc cô ta đang tính toán trong lòng thì
Nhiếp Nhiên lại lặng lẽ mở cửa chạy ra ngoài.
Cô đi xuống tầng, đến siêu thị nhỏ ở bên cạnh mua hai hộp mì, lúc đứng chọn đồ ở kệ hàng, cô lấy cái điện thoại Lệ Xuyên
Lâm cho cô rồi nhanh chóng gửi đi một tin nhắn, thông báo mình đã thành công cướp được Cửu Miêu, đồng thời cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta trong khoảng thời gian này.
Chỉ một lát đã có tin nhắn trả lời, phía trên chỉ có ba chữ, đừng khách khí.
Đơn giản giống y như giọng điệu nói chuyện thường ngày của Lệ Xuyên Lâm.
Thật ra lần này phía trên đã sắp xếp xong xuôi rồi, đám phạm nhân ngồi cùng xe áp giải với Cửu Miêu đều là những phạm nhân bình thường, phạm phải tội nhỏ, nếu như không bắt lại được cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn.
Đây cũng là lý do tại sao Nhiếp Nhiên dám thả tất cả bọn chúng ra.
Một là thừa nước đục thả câu, dẫn một người đi, những cảnh sát kia sẽ không kiểm tra lục soát nhắm vào một đối tượng cụ thể nào.
Hai là diễn cho Cửu Miêu xem, tránh để cô ta nghi ngờ.
Nhiếp Nhiên lập tức xóa tin nhắn trong điện thoại, tắt điện thoại đi, sau đó tùy tiện lấy hai hộp mì, trả tiền rồi quay về phòng.
Đúng lúc này Cửu Miêu cũng đã rửa mặt, thay quần áo mới, trở lại với gương mặt thật.
“Ăn chút đi, cô đã nhịn đói cả ngày rồi.”
Nhiếp Nhiên ném hộp mì cho Cửu Miêu,
“Quanh đây không có quán cơm nào cả, chỉ có thể ăn cái này thôi, chịu khó nhé.”
“Không sao.” Cửu Miêu mặc quần áo dài màu đen, đi ra ngoài.
Cô ta cao gầy hơn Nhiếp Nhiên một chút, tính tình lại lạnh lùng, mặc quần áo đen cộng thêm mái tóc húi cua giờ đã dài hơn nên nhìn cô ta bớt đi một chút mạnh mẽ như lần đầu gặp, lại có thêm vẻ đẹp trung tính.
“Lúc nào chúng ta trở về?” Ăn xong mì,
Cửu Miễu hỏi.
Nhiếp Nhiên húp xong miếng mì cuối cùng, ngước mắt lên cười trêu chọc, “Vội vàng muốn tẩy trắng thế à?”
Cửu Miêu lạnh mặt, không nói câu nào.
Bây giờ cô ta đã hiểu hoàn toàn rằng không nên đấu miệng với Nhiếp Nhiên rồi.
Nhiếp Nhiên nói: “Yên tâm, ngày mai chúng ta có thể trở về.”
Mục đích của cô đã đạt được rồi, đương nhiên không cần ở lại đây nữa.
“Cô không sợ sau này thân phận của tôi bại lộ à?” Cửu Miêu lạnh lùng hỏi.
Nhiếp Nhiên cười khẽ, dựa vào ghế, “Bây giờ cô là Cửu Miêu đã từng cứu mạng tôi chứ không phải là tên cướp biển A Cửu.
Một người làm nghề vệ sĩ có thể mang đến cho tôi vấn đề gì?”
Cửu Miêu im lặng một lát rồi đứng dậy đi đến chỗ sofa.
“Tôi ngủ sofa, cô ngủ giường.”
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa.”
Nói là ngủ, nhưng hai người lại thức đến trời sáng. Một người đang suy nghĩ mình có nên ở lại không, người còn lại đương nhiên là đang duy trì sự cảnh giác nên có với người có thân phận khả nghi kia.
Cuối cùng, sắc trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, hai người bọn họ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm đã trả phòng rời khỏi.
Không còn quần áo tù nhân, còng tay cùng với cái mặt nạ kia, Cửu Miêu chẳng cần phải sợ cảnh sát nữa.
Hai người bắt một chiếc xe taxi, đi về phía ga tàu hỏa.