Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1694
TÔI LÀ CÔNG DÂN TỐT CỦA THÀNH PHỐ
Nhiếp Nhiên nở nụ cười châm biếm,
“Đúng vậy, tôi kỳ quái thế này nên đơn vị cũng rất đau đầu với tôi, vì vậy mới ném tôi ra ngoài nằm vùng, dù sao có chết cũng không ảnh hưởng đến chuyện lớn.”
Nói rồi cô lại chuẩn bị khởi động xe.
Song vừa mới đặt tay lên vô lăng, cô đã nghe thấy Cửu Miêu ở bên cạnh nói, “Cô đang nói dối.”
Tay Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, sau đó nắm lấy vô lăng, khởi động xe.
“Ồ? Nói dối cái gì?” Cô làm ra vẻ bình tĩnh hỏi.
“Quân đội sẽ không làm thế đâu, ba cô là
Sư đoàn trưởng, làm sao có thể để cô chết được?”
Cửu Miêu vừa nói thế, nụ cười trên môi
Nhiếp Nhiên càng lớn hơn, “Cô không thấy ông ta ghét tôi thế nào à? Hơn nữa, cô không phát hiện tôi cũng rất ghét ông ta hả?”
Cửu Miêu nhắc nhở, “Hai người là cha con.”
Nụ cười của Nhiếp Nhiên lộ ra vẻ lạnh lùng, “Ông ta nên mừng vì có quan hệ cha con với tôi.”
Nếu không, sao cô lại vất vả để lật đổ ông ta thế được?
Cửu Miêu cảm thấy rất khó hiểu. Cái gì gọi là nên mừng?
Lúc cô ta đang suy nghĩ thì Nhiếp Nhiên lại hỏi: “Thế nào, rốt cuộc cô có hứng thú không?”
Cửu Miêu hoàn hồn lại: “Nếu như tôi nói không hứng thú thì sao?”
Nhiếp Nhiên thẳng thắn: “Vậy tôi sẽ đóng vai công dân tốt của thành phố, đưa cô về một lần nữa, con người tôi mặc dù tùy hứng nhưng vẫn rất tuân thủ pháp luật, không thể tùy tiện thả cướp biển ra gây hại cho xã hội được.”
Cửu Miêu trợn to hai mắt. Vừa rồi là ai trói hai cảnh sát kia lại và thả đám phạm nhân kia ra?
Đúng là chém gió không chớp mắt!
“Vậy vào quân đội là được à?”
Nhiếp Nhiên gật đầu như chuyện đương nhiên, “Dĩ nhiên rồi, vào quân đội là để thay đổi cô, cho cô làm người một lần nữa.”
Trình độ không biết xấu hổ của cô khiến
Cửu Miêu cạn lời,
Nhiếp Nhiên hỏi, “Rốt cuộc đã nghĩ xong chưa?”
Cửu Miêu hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói:
“Tôi còn có lựa chọn nào khác à?”
Hình như Nhiếp Nhiên vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cô nở nụ cười tươi rói,
“Rất tốt, lát nữa tôi sẽ đi mua cho cô hai bộ quần áo, sau đó tìm một khách sạn nhỏ cho cô nghỉ ngơi.”
Hình như Cửu Miêu rất mệt mỏi, chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhiếp Nhiên đã làm xong việc chính, quay sang chuyên tâm lái xe.
Để tránh bị cảnh sát truy kích, cô cố ý tìm đường vòng không có camera giám sát để đi.
Khó khăn lắm mới tìm được một cửa hàng nhỏ bán quần áo ở nơi vắng vẻ này, cô
dừng xe ở bên đường, lúc đang chuẩn bị xuống xe đi mua cho Cửu Miêu hai bộ quần áo thì Cửu Miêu lại nói: “Tôi đã đồng ý rồi, có phải cô cũng nên tháo còng cho tôi không?”
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta, trong nụ cười thuần khiết lộ ra chút tính toán, “Chuyện này hả… không vội, tôi sợ cô chạy, cứ còng cho an toàn.”
“Cô!”
Nhiếp Nhiên vứt lại một câu “Cô ở yên trong xe đợi tôi quay lại” rồi xuống xe.
Cửu Miêu cau mày, trong vẻ mặt lạnh như băng mang theo lửa giận.
Chỉ một lát sau, Nhiếp Nhiên đã xách một cái túi màu đen đi ra khỏi cửa hàng, sau đó nhanh chóng lên xe, nhét đồ vào trong lòng Cửu Miêu.
“Tôi không mang nhiều tiền, không mua được quần áo tốt, cô chịu khó chút vậy.”
Sắc trời đã dần dần tối lại.
Nhiếp Nhiên vòng một đoạn đường dài, cuối cùng tìm được một khách sạn nhỏ.
Ánh đèn neon nhấp nháy trên biển tên khiến người ta đau cả mắt.
Vì để tránh cho chủ khách sạn thấy Cửu
Miêu mặc quần áo tù nhân, Nhiếp Nhiên khoác cái áo khoác rộng của mình lên trên người cô ta, lại vắt quần áo mới mua lên tay cô ta để che đi cái còng.
Sau đó hai người đi vào trong thuê một phòng.
Ông chủ thấy hai người bọn họ còn trẻ, con gái chủ động thuê phòng, còn cậu con trai lại quấn kín mít đứng bên, thế là nhìn thêm mấy lần.
Nhiếp Nhiên đập mạnh lên bàn, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Mau đưa chìa khóa cho tôi!”
“Đây đây đây, tôi đưa ngay, tôi đưa ngay, cô đợi chút.”
Ông chủ nhanh chóng giao chìa khóa cho
Nhiếp Nhiên.
Nhưng trong lòng ông lại cảm thấy rất kỳ quái, sao cô gái này còn dũng mãnh sốt ruột hơn cả cậu con trai bên cạnh thế?
Nhiếp Nhiên lấy được chìa khóa rồi lập tức dẫn Cửu Miêu lên tầng hai.