Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1693
BỞI VÌ TÔI RẤT TÁN THƯỞNG CÔ
Cửu Miêu cau chặt mày lại, cảm thấy hoang mang.
“Cô nói cái gì?” Cô ta hỏi lại.
Nhiếp Nhiên khẽ cười ra tiếng, nhìn con đường phía trước, nói thẳng: “Ở Cục cảnh sát nửa tháng, tại lại có vấn đề rồi à?”
Cửu Miêu lạnh mặt xuống, “Nếu như cô muốn đưa tôi về đơn vị để thẩm vấn thì cần gì phải cướp xe cảnh sát, cứ nói thẳng với người ta không phải là được rồi à?”
Nhiếp Nhiên cười: “Ai nói với cô tôi đưa cô về đơn vị là để thẩm vấn cô?”
Không phải thẩm vấn?
Cửu Miêu thật sự không hiểu nổi Nhiếp
Nhiên đang nghĩ gì trong lòng. Nếu so tâm tư và sắc sảo, cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Nhiếp Nhiên. Giống như lúc đầu cô ta tự cho là Nhiếp Nhiên một lòng với Hoắc Nhị thiếu, vì vậy cô ta ra sức chia rẽ Hoắc Nhị thiếu và Nhiếp Nhiên, nhưng bây giờ nghĩ lại đúng là vô cùng ngu xuẩn.
Một người nằm vùng làm sao có thể có tình cảm với người lăn lộn trong giới xã hội đen cơ chứ?
Đúng là trò cười.
Chắc chắn lúc mình nói với cô lời đó, cô đang thầm cười trộm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra điều gì cả.
Nói thật, khả năng diễn xuất của Nhiếp
Nhiện đúng là xuất sắc, hoàn toàn lừa được mình.
Cửu Miêu hỏi: “Vậy cô muốn làm gì?”
Nhiếp Nhiên liếc cô ta, “Có hứng thú làm quân nhân không?”
Lần này đầu óc Cửu Miêu dừng hoạt động thật, “Làm quân nhân?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, năng lực của cô không tệ, tôi cảm thấy cô không làm quân nhân thì quá đáng tiếc.”
“Cô đùa cái gì thế, làm sao tôi có thể vào quân đội được?” Cửu Miêu lại cười lạnh một tiếng.
Chuyện này còn không bằng bỏ trốn phiêu bạt chân trời!
Cô ta oán thầm trong lòng.
“Tôi biết bây giờ cô đang cho rằng tôi bị điên rồi mới nói ra những lời này, nhưng tôi nói thật, chỉ cần cô gật đầu, những chuyện khác để tôi lo.”
Mặc dù Nhiếp Nhiên nói vô cùng tự tin nhưng Cửu Miêu vẫn cảm thấy không thể nào.
Cô ta ngồi dựa vào ghế, hỏi: “Để cô lo? Xin hỏi cô định làm thế nào?”
“Cứ theo bản lý lịch cũ của cô thôi, dù sao gương mặt bây giờ của cô cũng là giả, không có ai biết mặt thật, đến lúc đó tôi sẽ nói lúc nằm vùng cô đã từng cứu mạng tôi, lại từng làm vệ sĩ, tôi tin đơn vị sẽ châm chước cho cô thôi.”
Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, Cửu Miêu đã nhanh chóng từ chối, “Không được! Không thể nộp bản lý lịch đó lên!”
Cô ta kích động một cách khác thường, nhưng Nhiếp Nhiên hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô chỉ nghiêng đầu mỉm cười hỏi, “Tại sao?”
Cửu Miêu thấy nụ cười của cô thì cứ cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy cô ta cố nén sự khác thường và ưu tư trong lòng xuống, làm ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Tôi đã từng chết một lần, ngộ nhỡ quân đội điều tra được, chắc chắn đến lúc đó sẽ xảy ra vấn đề.”
Nhiếp Nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ những chuyện này cho cô, sau khi vào quân đội, thân phận của cô tuyệt đối sạch
Cô ta là cướp biển, là tù nhân, Nhiếp Nhiên hoàn toàn không có lý do gì để mạo hiểm vì cô ta, thậm chí còn kéo cả bản thân vào.
Không đáng chút nào.
Quan trọng nhất chính là khi đó cô ta còn cầm dao đâm Nhiếp Nhiên bị thương.
Nhiếp Nhiên ngồi thẳng người lên: “Tôi rất tán thưởng năng lực của cô, tôi cảm thấy năng lực của cô không kém hơn những binh lính kia, mà tôi thích người có năng lực.”
Cửu Miêu suy nghĩ rất lâu rồi thăm dò,
“Nhưng vì thế mà mạo hiểm lớn đến vậy, đáng sao?”
Nhiếp Nhiên phì cười, nói: “Từ trước đến giờ tôi làm việc từ trước đến giờ chỉ quan tâm mình có vui hay không, còn những thứ khác chưa từng nghĩ đến.”
Dáng vẻ tùy hứng bây giờ giống hệt như cô
Diệp ngày đó.
“Cô đúng là một nữ binh kỳ quái.”
Cửu Miêu không ngờ cho dù khôi phục thân phận binh lính rồi, Nhiếp Nhiên vẫn ngang ngược không chịu vào khuôn khổ thế này.
Cô sống thế nào ở trong quân đội vậy?
Những SĨ quan huấn luyện kia có thể dạy được cô sao?