Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1692
ĐƯA CÔ VỀ ĐƠN VỊ
Lý Tông Dũng gật đầu, “Có! Bên kia quá loạn, tôi không thể để cô đi một mình được.”
Nhiếp Nhiên âm trầm nói, “Nếu như tôi nhất định phải đi thì sao?”
“Tôi sẽ không để cô đi.” Lý Tông Dũng trả lời chắc nịch, “Hơn nữa tôi tin thằng nhóc kia cũng sẽ không muốn cô dấn thân vào nguy hiểm.”
Bởi vì Nhiếp Nhiên không biết rốt cuộc
Hoắc Hoành đang ở chỗ nào, cho nên chỉ có thể dịu giọng đi, nói với ông: “Tôi sẽ không sao đâu, tôi có thể bảo đảm an toàn cho mình, hơn nữa trước kia tôi cũng từng tìm anh ấy rồi.”
Lý Tông Dũng từ chối: “Đây là hai chuyện khác nhau, khi đó nó ở trong nước, xảy ra vấn đề gì tôi còn có thể gánh vác cho hai người, nhưng bây giờ nó đang ở nước ngoài, năng lực của tôi có hạn, sẽ không thể lo chu toàn được.”
“Tôi chỉ đi tìm anh ấy thôi, chỉ cần anh ấy bình an, tôi lập tức rút lui, như vậy được rồi chứ?”
Mặc dù Nhiếp Nhiên nhượng bộ từng bước, hơn nữa còn nhấn mạnh mình sẽ không xảy ra chuyện, nhưng Lý Tông Dũng vẫn kiên định lắc đầu, “Bên kia không phải là chỗ cô nói rút lui là có thể rút lui, ở đó hoàn cảnh phức tạp mà người cũng vậy, tôi không yên tâm. Hơn nữa cho dù cô đi và gặp nó rồi, nhưng một mình nó đã rất khó khăn, bây giờ phải dẫn theo cô, cho dù tôi biết cô sẽ không trở thành gánh nặng của nó, nhưng cô ở bên cạnh nó, nó nhất định sẽ lo lắng, đến lúc đó hai người sẽ rơi vào tình thế không lối thoát.”
Lý Tông Dũng bình tĩnh phân tích làm
Nhiếp Nhiên yên lặng.
Trên thực tế, chính cô cũng biết lúc này tới chỗ anh là không lý trí.
Lý Tông Dũng thấy cô không nói gì bèn vội vàng khuyên nhủ: “Tôi thấy cô vẫn nên kiên nhẫn đợi đi…”
Lại đợi thêm…
Nhiếp Nhiên siết chặt tay lại.
“Thế này đi, cô cứ làm tốt chuyện nó giao cho cô, còn tôi sẽ chú ý bên kia, được không?” Nhiếp Nhiên cúi đầu, không nói
Một lúc sau, đợi tâm trạng bình ổn lại, cô nói, “Để tôi suy nghĩ.”
Sau đó cô rời khỏi phòng làm việc, trở lại phòng của mình, khóa cửa đủ bảy ngày.
Trong bảy ngày đó, cô đã nghĩ ra vô số phương án, muốn đi thuyết phục Lý Tông
Dũng. Nhưng cách nào cô cũng cảm thấy khó qua cửa, càng đừng nói là Lý Tông
Dũng.
Cuối cùng, cô chọn phương án án binh bất động.
Vào lúc này, cô chỉ có thể thử tin tưởng anh sẽ còn sống. Giống như khi đó cô cảm thấy
Hoắc Hoành tuyệt đối sẽ không phản bội
CÔ.
Sau khi sắp xếp lại đống suy nghĩ và tâm trạng hỗn loạn trong đầu, vào ngày thứ bảy cô quyết định đi ra ngoài, hoàn thành chuyện Hoắc Hoành dặn dò cô. Đó chính là cho Cửu Miêu một thân phận có giá trị.
Hoắc Hoành, em đang cố gắng hoàn thành yêu cầu của anh. Vậy thì liệu anh có đang cố gắng vì em mà sống không?
Xe vẫn không ngừng chạy về vùng ngoại thành. Cây cối hai bên càng lúc càng nhiều hơn. Đã là cuối thu đầu đông, lá cây đã khô héo, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi
vươn những cái móng dài lên bầu trời.
Cửu Miêu thấy cảnh vật bên ngoài cửa xe càng lúc càng hoang vu và hẻo lánh thì lạnh giọng hỏi: “Cô muốn đưa tôi đi đâu?”
Nhiếp Nhiên bị câu nói này của cô ta cắt ngang mạch suy nghĩ, cô bình ổn lại tâm trạng, sau đó cong môi lên cười nói:
“Đương nhiên là đi mua quần áo rồi, chẳng lẽ cô muốn mặc quần áo tù nhân đi lại trước mặt tất cả mọi người à?”
Nhưng Cửu Miêu lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, cô tìm đại một chỗ thả tôi xuống là được rồi.”
Cô ta cảm thấy bây giờ đã thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát, mình chỉ cần nhanh chóng thay quần áo, tháo mặt nạ ra, cởi bỏ còng tay, cho dù đứng ở trước mặt cảnh sát cũng không sao cả.
Nhưng Nhiếp Nhiên không định để cho cô ta đi, “Vậy sao được, tôi tốn cái giá và nguy hiểm lớn như vậy cướp cô khỏi xe cảnh
sát, nếu như thả cô đi thì không phải là quá đáng tiếc à?”
Nụ cười trên khóe miệng cô đầy ý tứ sâu xa, Cửu Miểu cảnh giác hỏi, “Cô muốn làm gì?”
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên,
“Yên tâm, nếu như tôi đã cứu cô rồi, sē không làm hại cô, nếu không há chẳng phải là tôi phí công à?”
“Tôi đánh nhau không hề kém cô.” Cửu
Miêu ngồi thẳng lên, nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên cười, “Chuyện này thì đúng.”
Nhưng mà…
“Cô có chắc muốn đeo còng tay đánh nhau với tôi không?” Nhiếp Nhiên liếc cái còng tay trên tay cô ta.
Lúc này Cửu Miêu mới nhớ ra trên tay mình vẫn còn một cái còng tay chưa mở.
Chết tiệt!
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Vẻ mặt cô ta lạnh như băng, tức giận chất vấn.
Nhiếp Nhiên mỉm cười với cô ta: “Đưa cô về đơn vị.”