Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1691
CHƯA RÕ SỐNG CHẾT
” Vậy thân phận của cô ta thì thế nào?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Cứ theo ý cô, thân phận vệ sĩ của cô ta ấy.
Đến lúc đó tôi sẽ giải quyết, cô chỉ cần thực hiện là được rồi.” Lý Tông Dũng lấy một bản báo cáo ra khỏi ngăn kéo, “Bên kia vừa gửi tin tức cho tôi, mấy ngày trước chúng bị tạm giam ở Cục cảnh sát, hai tuần sau cô ta sẽ cùng một nhóm tù nhân ngồi xe đến trại tạm giam. Đúng như cô nói, đây là cơ hội tốt nhất.”
Nhiếp Nhiên nhìn sơ qua báo cáo cùng với thời gian rồi hỏi: “Một tuần nữa tôi sẽ đi một mình à?”
“Đúng, đến lúc đó cô sẽ đi cùng với người
Quân khu 9.”
“Lý do thì sao?”
“Đến bệnh viện kiểm tra lại, vả lại đơn vị dự bị vẫn cần phải ở đây để giúp đỡ, đường đi của đội thủy quân lục chiến và Quân khu 2 không tiện, cho nên cô chỉ có thể đi máy bay trực thăng của Quân khu 9, hạ cánh xuống đơn vị của bọn họ, sau đó bắt xe đi.”
Dễ thấy là Lý Tông Dũng đã suy nghĩ rất kĩ càng, sau đó dặn dò Nhiếp Nhiên từng chuyện một.
“Đến bên kia sẽ có người tiếp ứng cho cô.”
“Ai thế?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, hỏi.
Lý Tông Dũng cười nói: “Ở trong Cục cảnh sát chỉ có một người biết cô thôi.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc, buột miệng nói:
“Lệ Xuyên Lâm?” ( )
“Ừ, tôi cố ý điều cậu ấy qua, đến lúc đó cậu ấy sẽ nói cho cô biết phải làm như thế nào.”
Nhiếp Nhiên im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu, sau đó lại hỏi thêm một lần nữa: “Được, nói xong chuyện cướp xe cảnh sát rồi, vậy bây giờ nên quay lại chủ đề chính thôi, rốt cuộc anh ấy làm sao?”
Lý Tông Dũng cho rằng chuyện này đã di chuyển sự chú ý của Nhiếp Nhiên rồi, không ngờ cô lại để ý chuyện kia đến vậy.
Sự yên tĩnh trong phòng cùng với ánh mắt sắc bén của Nhiếp Nhiên khiến Lý Tông
Dũng chỉ có thể nói thật.
“Chưa rõ sống chết.”
Mặt Nhiếp Nhiên lập tức lạnh xuống.
Lý Tông Dũng thở dài, “Bởi vì đang ở khu vực của người khác nên tôi cũng không dám trắng trợn điều tra, tạm thời vẫn chưa có một chút tin tức nào của nó.”
“Nên ngài lừa tôi.” Giọng Nhiếp Nhiên dần dần lạnh đi.
Lý Tông Dũng lập tức giải thích: “Không, tôi không lừa cô, chắc là nó sẽ không sao đâu.”
Nhưng Nhiếp Nhiên hoàn toàn không tin lời ông, “Ngài không có một chút tin tức nào, dựa vào cái gì nói anh ấy không sao?”
Lý Tông Dũng lấy điện thoại ra khỏi ngắn kéo, đặt ở trước mặt cô, “Cái điện thoại này đã từng có tin nhắn gửi về, tức là có thể chứng minh hai điểm, một là nó muốn để cô yên tâm, nhưng tình hình không cho phép nó nhắn quá nhiều chữ, vì thế tùy tiện gửi một con số ý nói mình an toàn. Hai là…”
Lúc Lý Tông Dũng nói đến khả năng thứ hai, trên mặt hiện lên nét do dự. Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết tại sao ông lại có phản ứng này.
“Hai là anh ấy bị bắt rồi, đây là cái bẫy của đối phương, đúng không?”
“Ừ.”
“Nhưng người ngài phải ra ngoài lâu như vậy mà lại không bị bắt, chứng minh không có khả năng thứ hai, đúng không?”
“Đúng.”
Nhiếp Nhiên có thể nói mạch lạc rõ ràng thế này chứng tỏ cô vẫn còn lý trí.
“Nếu cô đã rõ hơn tôi, vậy chắc cô nên biết rằng lúc này không thể làm bừa được.”
Tóc mai trước trận che đi mắt cô, khiến Lý
Tông Dũng không thấy rõ vẻ mặt Nhiếp
Nhiên lúc này.
Thời gian như lắng lại.
Lý Tông Dũng biết trong lòng cô đang rối loạn, hơn nữa còn nôn nóng bất an. Điều ông có thể làm là im lặng, đợi cô tự điều chỉnh tâm trạng của mình.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng lên tiếng, giọng cô trầm thấp nặng nề,
“Tôi không nên gọi cuộc điện thoại kia khiến anh ấy phân tâm.”
Lý Tông Dũng vội vàng trấn an cô: “Không phải thế, tình cảnh của nó vốn đã nguy hiểm rồi, cho dù cô không gọi cuộc điện thoại kia thì cũng không tránh được trận bắn nhau đó.”
Tưởng như Nhiếp Nhiên đang cố gắng đè nén nhưng thực ra lòng cô đang rất hỗn loạn.
Cô chưa bao giờ nghĩ Hoắc Hoành sẽ xảy ra vấn đề gì trong nhiệm vụ này. Cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Hoắc Hoành rời xa mình. Thậm chí là chia cách vì cái chết.
Ở trong lòng cô, Hoắc Hoành không thể chết được.
Anh nhiều mưu kế, mạnh mẽ, giỏi giang, là cao thủ giải quyết tất cả các vấn đề.
Trong nháy mắt vừa rồi, cô đã thử nghĩ đến việc nếu Hoắc Hoành xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật thì cô phải làm thế nào.
Chỉ nghĩ thế thôi mà trái tim cô đã đau âm ỉ.
“Nếu như tôi muốn xin qua đó tìm anh ấy, liệu có bị ngài bác bỏ không?” Cô ngẩng đầu lên, đáy mắt đè nén những con sóng đang cuộn trào mãnh liệt.