Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1690
“Mau lên xe đi!” Sau khi ngẩn ra mấy giây, người kia lập tức cau mày lại, “Sao cô lại đến đây?” Qua giọng nói quen thuộc kia có thể khẳng định người trước mặt này chính là Nhiếp Nhiên.
Nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
Tại sao lại muốn cướp xe cảnh sát?
Cô không phải là quân nhân sao?
Một loạt câu hỏi không ngừng nhảy ra khỏi đầu cô ta.
Người nhỏ nhắn đeo khẩu trang và mũ màu đen đó khóa hai cảnh sát vào trong xe áp giải xong mới quay người lại, kéo khẩu trang xuống, lộ ra mặt mình. Trên gương mặt quen thuộc đó vẫn là nụ cười như có như không.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ cứu cô ra ngoài, A Cửu.” Cô vừa nói đến hai chữ A Cửu, cơ thể tù nhân kia lập tức run lên, trong đôi mắt dây lên sóng to gió lớn. Khi thấy gương mặt cô, đủ loại tâm trạng khiếp sợ, kinh ngạc, chấn động đan xen vào nhau.
Thế mà… cô lại tới thật…
Hơn nữa còn dùng cái cách không thể tưởng tượng này.
Nửa tháng trong Cục cảnh sát, thỉnh thoảng cô ta cũng nghĩ đến việc Nhiếp Nhiên sẽ tới cứu mình. Cô ta dựa vào phong cách làm việc của Nhiếp Nhiên, nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng khả năng lớn nhất chắc là thuyết phục lãnh đạo để cho mình lập công chuộc tội, hoặc là nói rõ với quan tòa, giảm hình phạt.
Việc cướp xe cảnh sát… cô ta thật sự không ngờ tới.
“Tại sao cô phải làm như vậy?” Cửu Miêu khẽ cau mày lại.
Nhiếp Nhiên lại đeo khẩu trang vào, nắm lấy cổ tay Cửu Miêu, đi đến cái xe phía trước, “Lên xe trước đã!” Tốc độ của Nhiếp Nhiên rất nhanh, cô nhét Cửu Miêu vào bên trong xe xong, lập tức chui vào trong ghế lái, lái xe rời khỏi địa điểm gây án.
May mà bây giờ vẫn còn sớm, trên đường không có người nên họ đi rất thuận lợi.
Cửu Miêu bị cong hai tay, cô ta ngồi ở trên ghế phụ, nắm chặt tay cầm ở nóc xe, không nói một lời nhìn qua gương chiếu hậu xem có xe cảnh sát đuổi theo không.
Nhưng may mà lúc lái ra khỏi thành phố, tiến vào vùng ngoại thành vắng vẻ rồi cũng không thấy phía sau có hành tung của xe cảnh sát.
Sau khi xác định đã hoàn toàn cắt đuôi những cảnh sát kia, Nhiếp Nhiên mới giảm tốc độ xe lại. Lúc này, dây thần kinh cẳng thẳng của Cửu Miêu cũng dịu đi, cô ta quay sang lạnh lùng mắng: “Cô bị điên rồi à?
Thế mà lại đi cướp xe cảnh sát!” Nhiếp Nhiên cười, “Đúng vậy, tôi điên rồi.” “Cô…” Cửu Miêu cạn lời, một lúc sau cô ta mới hỏi: “Tại sao cô phải làm vậy?” “Bởi vì…” Nhiếp Nhiên lộ ra một nụ cười sâu xa với Cửu Miêu.
Bởi vì trong kế hoạch của cô bắt buộc phải làm thế.
Ngày đó khi cô nghe trộm được điện thoại của Lý Tông Dũng thì được ông dẫn vào phòng làm việc. Sau khi vào phòng làm việc, câu đầu tiên Lý Tông Dũng nói với cô W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m là, “Tôi đồng ý với cách làm của cô.” Lúc ấy Nhiếp Nhiên đang mải suy nghĩ xem người Lý Tông Dũng nói trong điện thoại có phải là Hoắc Hoành không, nên lúc nghe thấy ông nói lời này, cô ngẩn người ra.
Sau đó cô mới hiểu Lý Tông Dũng đang nói chuyện cho Cửu Miêu một thân phận.
“Ngài chắc chắn chứ? Thân phận của cô ta không đơn giản, nếu làm theo cách của tôi thì mức độ nguy hiểm rất cao.” Bởi vì khi tung tấm lưới này ra, không nói đến việc con cá Cửu Miêu này có cắn câu hay không, mà một loạt vấn đề phía sau cũng vô cùng nhức đầu. Từ trước đến giờ cô luôn làm việc không theo quy luật nào cả, lần này cô cũng cảm thấy nguy hiểm, vậy mà Lý Tông Dũng lại đồng ý với cô.
Nhưng Lý Tông Dũng lại nói, “Cách làm của cô đúng là rất nguy hiểm, nhưng qua nhiều ngày suy nghĩ cặn kẽ, tôi cảm thấy