Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1689
CƯỚP XE CỨU NGƯỜI?
Tất cả mọi người ở bên trong xe đều nhìn chằm chằm cái xe không biết tên trước mặt cùng với cảnh sát kia.
Cảnh sát ngồi trên ghế lái thì rút khẩu súng ra, nếu phía trước xảy ra vấn đề gì sẽ tiếp viện.
Cảnh sát kia từ từ đến gần, trái tim tất cả mọi người đều đập thình thịch. Anh ta vất vả lắm mới đi đến cạnh xe, sau đó cúi người nhìn vào trong. Vừa nhìn liền thấy người bên trong đã gục trên vô lăng rồi.
Anh ta vội vàng gõ lên cửa xe.
Cốc cốc cốc.
“Này, cậu không sao chứ?”
“Này, nghe thấy tôi nói gì không?”
“Này! Cậu có sao không?”
Tiếng hô lo lắng của anh ta khiến cảnh sát trong xe cảnh sát thò đầu ra, lớn tiếng hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
Lúc này cảnh sát kia phát hiện cửa xe có thể mở nên vừa trả lời vừa chui vào bên trong xe, “Hình như người bên trong ngất đi rồi.”
“Cái gì? Có cần gọi xe cứu thương không?”
Cảnh sát kia hô lên: “Anh qua đây khiêng cậu ta ra giúp tôi đã.”
Cảnh sát kia vội vàng đóng cửa xe cảnh sát lại, nhét súng vào bên eo, chạy tới, “À ờ, được!”
Mang tâm lý cứu người là quan trọng, cảnh sát kia không hề nghĩ nhiều, cứ cúi người chui thẳng vào trong xe.
“Sao rồi, cậu ta có phản…”
Nhưng anh ta còn chưa nói hết, họng súng màu đen đã dí vào huyệt thái dương anh ta.
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt người bị ngất đi kia rất bình thường, hoàn toàn không sao cả.
Người đó đeo khẩu trang, nhanh chóng lấy khẩu súng bên hông anh ta, sau đó ra lệnh cho cảnh sát bị bắt trước đó bằng chất giọng kỳ quái: “Trói anh ta lại.”
Cảnh sát đó bị lấy mất súng, sợ sẽ làm đồng nghiệp bị thương, vì vậy dùng dây thừng trên xe trói chặt cảnh sát kia lại.
Người bên trong xe cũng nhanh chóng trói luôn cả anh ta vào.
Cuối cùng, người đó dẫn hai cảnh sát đi tới trước thùng xe cảnh sát. Sau khi dùng chìa khóa mở cửa ra, người đó ném hai cảnh sát vào. Tiếng vang dọa cho đám phạm nhân bị còng tay giật mình.
“Mau! Tất cả mọi người ra ngoài hết đi!”
Người kia vẫy tay với đám phạm nhân, ra hiệu cho bọn chúng đi ra.
Đám phạm nhân ngẩn ra.
“Anh là ai?”
“Đúng vậy, anh muốn làm gì?”
Người kia mất kiên nhẫn giơ súng lên với đám phạm nhân, “Nếu muốn sống thì mau chạy đi cho tao! Nhanh lên!”
Những tên này chỉ là một số tên trộm vặt bình thường mà thôi, vừa nhìn thấy súng, hơn nữa người kia còn quát lên như vậy, bọn chúng sợ vãi ra quần, chạy đi như ong vỡ tổ.
Trong đám người đang chạy thục mạng có một tên bị người kia giơ tay ra tóm lấy. Tên đó thấy vậy liền húc khuỷu tay vào người tóm lấy mình.
Nhưng vừa đến gần, người đối diện đã giơ tay ngăn lại, nhỏ giọng quát một tiếng,
“Đừng có làm loạn, ngoan ngoãn đi cùng tôi đi.”
Giọng nói này không còn bị đè thấp như trước đó nữa.
Vẻ mặt người bị bắt lập tức thay đổi.