Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1678
TÌM BẠN TRAI, ĐẾN QUÂN KHU 9!
Lý Vọng mong đợi mãi, hy vọng
Phùng Chí có thể nói thay mình.
Nhưng kết quả đồ điện gia chỉ ừ một tiếng, thậm chí ngay cả nửa chữ thừa thãi cũng không có, làm anh ta giận điên lên.
“Tôi nói này, anh không thể an ủi tôi mấy câu à? Tôi đã bị bắt nạt thành thế này rồi, anh cũng không dạy bảo cô ấy thay tôi!”
Phùng Chí nghiêm túc gật đầu, trả lời: “Cô ấy nói có lý.”
“Cô ấy nói… có lý?”
Lý Vọng vẫn tưởng là Phùng Chí sẽ đứng về phía mình, ai ngờ bị bổ một đao, nội thương rồi.
Đám người Quân khu 9 xung quanh nghe thấy hai anh em bọn họ nói chuyện thì phá lên cười.
“Ha ha ha, Mận này, da mặt cậu thật dày!”
“Đúng vậy, da mặt dày!”
Có binh lính ôm bụng đấm thùm thụp xuống đất mà cười, “Cái gì mà da mặt dày,
Nhiếp Nhiên nói thế còn nhẹ, cậu ta rõ ràng là tự luyến đến vô sỉ.”
“Không sai, tôi đồng ý với điểm này.”
Nhìn các anh em Quân khu 9 cười nghiêng ngả, Lý Vọng giận đến vẹo cả mũi, không ngừng giậm chân, chỉ vào đám người kia,
“Cười cười cười, cười cái beep! Mấy người có phải là anh em của tôi không hả?”
Người kia ho khan mấy tiếng, cố ý bắt chước vẻ mặt và giọng điệu của Phùng Chí:
“Lúc này có thể không phải.”
Kết quả không ngoài dự liệu, mọi người lại cười ầm lên, thậm chí còn kéo theo cả hai đơn vị xung quanh nữa.
Bầu không khí buổi trưa bị Nhiếp Nhiên làm cho nóng như lửa.
Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên trong vòng một tuần qua mấy đơn vị có thể có bầu không khí thoái mái thế này.
Bởi vì có sự tồn tại của Quân khu 9 nên cho dù là lúc nghỉ trưa, mấy đơn vị kia cũng không dám thở mạnh. Dù sao không phải tất cả mọi người đều to gan, dám đem người Quân khu 9 ra đùa giống như Nhiếp
Nhiên.
Đến khi kết thúc một tiếng nghỉ trưa, những binh lính Quân khu 9 kia đi ngang qua Nhiếp Nhiên còn cố ý đùa giỡn chắp tay nói một câu, “Nhiếp Nhiên, bái phục.”
Nhiếp Nhiên cũng chắp tay làm lễ lại: “Quá khen, quá khen.”
Lý Vọng giận đến tái cả mặt nhưng lại không làm gì được. Anh ta hừ lạnh với
Nhiếp Nhiên hai tiếng, sau đó mới không cam lòng bỏ đi.
Nhiếp Nhiên biết Lý Vọng bị mình chọc giận hoàn toàn rồi. Ai bảo anh ta cứ cợt nhả nói mấy lời linh tinh kia. Sau trận bị ngược này, chỉ sợ sau này thấy mình anh ta sẽ ngoan ngoãn đi đường vòng. Đây cũng coi là quét dọn chướng ngại vật trên đường trước khi mình vào Quân khu 9.
“Đó không phải là chỗ để yêu đương, nếu như cô không thật lòng, tôi khuyên cô đừng tới đó.” Đột nhiên sau lưng cô truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Nhiếp Nhiên thu hồi lại suy nghĩ, quay đầu qua nhìn, hóa ra là đội trưởng Vu.
Cô cười hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ tôi thật lòng thì đội trưởng Vu sẽ cho tôi vào Quân khu 9 à?”
Đội trưởng Vụ vốn muốn nhắc nhở Nhiếp
Nhiên đừng có nghĩ Quân khu 9 quá đơn giản, hoặc là dựa vào một chút thành tích của mình mà xem thường Quân khu 9, ai ngờ lại bị Nhiếp Nhiên bật lại, khiến anh ta không nói được gì.
Nếu nói về miệng lưỡi, đến Hoắc Hoành cũng không địch lại được Nhiếp Nhiên, càng đừng nói là người không giỏi ăn nói như đội trưởng Vu. Anh ta cứng họng, chỉ có thể cau mày nhìn chằm chằm cô mấy giây, cuối cùng im lặng bỏ đi.
Nhiếp Nhiên thấy đội trưởng Vụ đi như thế, tủm tỉm cười.
“Con nhóc này, nói cái gì không nói, lại nói đi tìm bạn trai, đây không phải là gây thêm phiền toái cho mình à?” Lý Tông Dũng nhân lúc mọi người đi hết rồi liền tới bên cạnh cô, “Ngộ nhỡ cậu ta tưởng cô nói thật, cho là cô không thành tâm, đến lúc đó không cho cô vào thì làm thế nào?!”
Ông rất hiểu tính đội trưởng Vu, anh ta làm việc rất cẩn thận, nghiêm túc, không biết đùa. Nếu anh ta nghĩ Nhiếp Nhiên muốn đến Quân khu 9 tìm bạn trai mà không phải là nghiêm túc huấn luyện thật, nói không chừng ngay từ cửa ải đầu tiên đã loại cô rồi.
“Tôi đâu có nói linh tinh, tôi nói thật mà.”
Nhiếp Nhiên cười với Lý Tông Dũng:
“Chẳng lẽ lúc đầu không phải là ngài nói với tôi anh ấy ở Quân khu 9 à?”
Lý Tông Dũng giả vờ giận dữ dọa cô, “Thế thì cũng không thể nói thật hết ra được, nếu như đội trưởng Vu không cần cô, cô cứ đợi mà khóc đi, tôi sẽ không giúp cô đâu.”
Nhiếp Nhiên chắp hai tay sau lưng nhìn trời cảm khái, “Cái thói đời này, nói thật cũng không được nữa.”
Nói rồi cô lắc đầu, đi ra ngoài.
Lý Tông Dũng nghẹn họng không nói được gì.