Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1679
KHÔNG CHỈ LÀ NGƯỜI YÊU, MÀ CÒN LÀ TRI KỶ
Sau khi trêu Lý Tông Dũng, Nhiếp
Nhiên định đi nghỉ ngơi một lúc.
Bây giờ kho vũ khí đạn dược đã giải quyết xong, cướp biển cũng bị bắt hết rồi, gần như là đã chẳng còn gì nữa. Còn thiếu mỗi việc về đơn vị thôi.
Nhiếp Nhiên tính về đơn vị xong sẽ tập trung tinh thần huấn luyện. Trong hai năm qua cô không huấn luyện ở trong đơn vị dự bị được nhiều, thỉnh thoảng lại phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đến nỗi trước lần sát hạch nào cũng nước tới chân mới nhảy, miễn cưỡng vượt qua.
Nhưng Quân khu 9 hiển nhiên không phải nơi để cô nước tới chân mới nhảy mà vào được.
Yêu cầu của bọn họ nghiêm khắc hơn đội thủy quân lục chiến nhiều, nếu muốn vào được đó, trừ việc dựa vào thành tích của những nhiệm vụ kia ra, cô còn phải huấn luyện ra được thể năng nổi trội mới được.
Đợi về đơn vị, việc đầu tiên cô phải làm chính là bỏ được cái bệnh say sóng này.
Nếu không, đừng nói Quân khu 9, bất cứ đơn vị nào cũng chưa chắc sẽ nhận cô.
Nhiếp Nhiên vừa nghĩ vừa đi lên thuyền.
Lúc cô đang yên lặng lập kế hoạch huấn luyện sau khi về đơn vị trong lòng, không biết Nghiêm Hoài Vũ lén rời khỏi đơn vị từ lúc nào, nhảy ra trước mặt cô.
“Vừa rồi cô không nói đùa chứ?”
Câu nói không đầu không đuôi này của
Nghiêm Hoài Vũ khiến Nhiếp Nhiên ngẩn
ra, sau đó mới hiểu anh ta nói chuyện cô đến Quân khu 9 để tìm bạn trai.
“Đương nhiên không phải rồi.” Nhiếp
Nhiên trả lời rất chắc chắn.
Nhưng Nghiêm Hoài Vũ lại không hiểu, anh ta cau mày lại, hỏi: “Nhưng tại sao?
Binh lính Quân khu 9 có gì tốt?”
Cô chưa tiếp xúc nhiều với người Quân khu 9, là xấu hay tốt còn chưa biết, sao lại cứ khăng khăng là Quân khu 9?
“À ờ… chẳng… chẳng lẽ… đơn vị dự bị không… không tốt sao?” Anh ta cúi đầu, ngắc ngứ hỏi.
Thật ra thì anh ta rất muốn hỏi thẳng là tại sao mình lại không được. Nhưng bởi vì sợ bị từ chối, cho nên chỉ có thể hỏi không rõ ràng.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết ý trong của anh ta là gì.
Nói thật, nam binh của đơn vị dự bị cũng không tệ. Giống như Phương Lượng, Uông
Tư Minh, năng lực của bọn họ là không thể phủ nhận, tuy không thể đạt được tiêu chuẩn của Quân khu 9, nhưng so với những người cùng đẳng cấp thì năng lực của bọn họ vô cùng xuất chúng.
Cả Nghiêm Hoài Vũ nữa, một năm qua anh ta tích cực huấn luyện, tính tình đã trầm ổn đi nhiều, thành tích cũng rất tốt, hơn nữa đối với cô cũng tốt.
Chỉ là… ai bảo bọn họ gặp phải đối thủ quá mạnh.
Hơn nữa tình cảm là thứ không chỉ cứ tốt là được.
Ngoại trừ việc bao dung và thương yêu cô vô tận ra, Hoắc Hoành còn có một điểm là bọn họ đều vô cùng hiểu tâm tư và suy nghĩ của đối phương.
Đời người khó gặp được một tri kỷ.
Hoắc Hoành không chỉ là một nửa của cô, mà còn là tri kỉ của cô nữa.
Hoắc Hoành hiểu được sự sợ hãi và tổn thương của cô, mà cô cũng hiểu tình cảnh khó khăn và sự bất lực của anh.
Bởi vì hiểu cho nên tình cảm này sẽ không bởi vì bọn họ gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều mà phai nhạt đi, ngược lại sẽ theo thời gian mà càng trở nên gắn bó.
Hiểu mình và yêu mình, tuy khác nhau một chữ, nhưng lại sai cả nghìn dặm.
Chỉ riêng điểm này thôi, đám người
Nghiêm Hoài Vũ sẽ không thể trở thành người trong lòng cô được.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ non nớt đợi câu trả lời của anh ta thì khẽ cười, rồi uyển chuyển nói: “Dĩ nhiên là bởi vì năng lực của bọn họ mạnh hơn tôi rồi, tôi đâu không thể tìm bạn trai kém tôi được.”
Nghiêm Hoài Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt thoáng thay đổi, ánh mắt anh ta hơi sầm xuống, “Tôi biết rồi.”]
Sau đó anh ta rời đi.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Biết rồi?
Sao anh ta cứ là lạ thế nhỉ?
Nhiếp Nhiên cảm thấy hình như anh ta bắt đầu cố chấp lên rồi.
Mà trên thực tế, Nghiêm Hoài Vũ thật sự cố chấp như cô nghĩ. Anh ta cảm thấy Nhiếp
Nhiên tìm nam binh Quân khu 9 vì năng lực của bọn họ mạnh, vậy chỉ cần anh ta liều mạng huấn luyện, cùng vào Quân khu 9 với Nhiếp Nhiên, nói không chừng sẽ có tư cách đó.
Vì vậy, trong một khoảng thời gian rất dài sau khi trở về đơn vị, Kiều Duy cảm thấy
Nghiêm Hoài Vũ điên thật rồi. Anh ta huấn luyện như thể hoàn toàn không muốn sống nữa.
Không chỉ anh ta nghĩ thế, ngay cả người sống đơn giản như Hà Giai Ngọc cũng cảm nhận được.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Bây giờ quan trọng nhất chính là phải giải quyết xong toàn bộ chuyện kho vũ khí đạn dược đã.
Lần này chuyển được rất nhiều vũ khí đạn dược ra khỏi kho.
Hồi đó cô đi vào chỉ nhìn thấy một phần, bây giờ kho vũ khí đạn dược đã xây xong, phần lớn vũ khí đạn dược đã được tích trữ nơi này. Số lượng còn gấp mấy lần cái kho hàng ở bến tàu thành phố A.
Một khi chỗ vũ khí đạn dược này nổ, có lẽ cả hòn đảo cũng sẽ tan tành.
Nhiếp Nhiên im lặng tính chỗ vũ khí đạn dược, đồng thời càng thêm tò mò về người phía sau Hoắc Khải Lãng.
Rốt cuộc là nhân vật thế nào mới cần lượng vũ khí đạn dược lớn thế này?
Ông ta muốn chuyển chỗ vũ khí đạn dược này đến nơi nào?
Còn Hoắc Hoành nữa, anh để hòn đảo này lộ ra thì định ăn nói thế nào với người phía sau?
Hay là bây giờ anh đã tỏ rõ thân phận thật, chuẩn bị bắt người kia rồi?