Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1677
LÀM THẦY KHÔNG THÀNH LẠI CÒN BỊ NGƯỢC
Nhiếp Nhiên liếc anh ta một cái, thấy anh ta cố làm ra vẻ đau khổ liền lạnh lùng nói: “Nếu như nhờ anh dạy mấy chiếu mà tôi có thể thi vào, thế thì
Quân khu 9 cũng dễ vào quá rồi.”
Cô đâu có ngốc. Tuy cô chưa từng nghe thấy Hoắc Hoành nhắc đến Quân khu 9, Lý
Tông Dũng cũng chưa hề nói kĩ với cô về nơi đó, nhưng từ trong lời nói của đội trưởng Lưu là có thể biết được Quân khu 9 là một nơi vô cùng hà khắc với binh lính.
Làm sao có thể dùng vài chiêu của anh ta là có thể đối phó được?
Các binh lính Quân khu 9 ngồi đối diện vẫn chưa hết buồn cười vì cái tên Mận, bây giờ nghe thấy cô nói vậy, vừa cười vừa nói: “Ha ha ha, đúng thế, dùng một hai chiêu mà thi vào được, cậu nghĩ Nhiếp Nhiên ngốc à? Dễ bị cậu lừa như vậy à?”
“Mận này, xem ra kế hoạch làm thầy của cậu không thành công rồi.”
“Đúng vậy, nói không chừng chỉ số thông minh của Nhiếp Nhiên còn cao hơn cả cậu đấy.”
Nhắc tới vấn đề chỉ số thông minh là liên quan đến tôn nghiêm, Lý Vọng lập tức vỗ ngực nói: “Đùa nhau à, chỉ số thông minh của cô ấy làm sao có thể hơn tôi được! Tôi đây…”
Anh ta còn chưa nói hết mấy lời tự luyến, đã nghe thấy Nhiếp Nhiên kịp thời nói chen vào một câu: “Quả mận có chỉ số thông minh à?”
“Phụt… ha ha ha ha…”
Mọi người lại cười ầm lên.
Nam binh kia vội vàng chữa lại: “Đúng đúng đúng, tôi lỡ lời, quả mận không có chỉ số thông minh.”
“Ha ha ha ha…”
Cô giậu đổ bìm leo đúng lúc đúng chỗ như vậy khiến đám binh lính kia cười đến nỗi sắp chảy cả nước mắt.
Nếu như từ “mận” vừa rồi khiến Lý Vọng tức giận đến nỗi không biết làm sao, thế thì lần này có thể nói là giận đến xanh mặt.
“Nhiếp Nhiên!” Anh ta kháng nghị kêu lên một tiếng.
Nhưng rõ ràng câu này không có bất cứ tác dụng gì với Nhiếp Nhiên, cô vô tội hỏi: “Tôi nói sai cái gì à?”
Dáng vẻ đó muốn bao nhiêu thuần khiết có bấy nhiêu thuần khiết, ánh mắt kia muốn bao nhiêu trong trẻo có bấy nhiêu trong trẻo.
Các binh lính Quân khu 9 lắc đầu liên tục,
“Không, hoàn toàn chính xác!”
Nhiếp Nhiên và các binh lính Quân khu 9 bên xướng bên họa như thế khiến Lý Vọng hoàn toàn vô vọng. Anh ta nghiến răng, tức giận thầm mắng đám chiến hữu không có nhân tính này, đồng thời cũng yên lặng rơi lệ, sao tự dưng mình lại chủ động chạy lên cho cô ngược thế này?
Biết rõ cô khó đối phó mà mình còn tất tả chạy lên.
Anh ta còn chưa thấy rõ vết xe đổ của đội trưởng Lưu trước đó à?
Đúng là mù mà!
Đội trưởng Lưu ngồi ở bên cạnh Lý Tông
Dũng ban đầu còn nén giận, lúc này thấy
Lý Vọng thảm hại trở về đội ngũ của mình thì cũng bật cười.
Không thể không nói miệng lưỡi cô gái này đúng là bén nhọn, thật sự có bản lĩnh làm người ta tức chết.
Giống như Lý Tông Dũng nói, mình nên nghĩ cho sức khỏe của bản thân, cô gái này mình không chịu nổi.
Trải qua mấy trận cười đùa thoải mái của
Nhiếp Nhiên, bầu không khí cũng lập tức trở nên vui vẻ.
Nhân lúc mọi người đang nói chuyện,
Nghiêm Hoài Vũ nói với cô: “Tiểu Nhiên
Tử, cô muốn vào Quân khu 9 thật à?”
“Ù.”
Nghiêm Hoài Vũ nhắc nhở: “Nơi đó rất cực khổ, rất phi nhân loại.”
“Tôi biết.”
Nghiêm Hoài Vũ cau mày lại, “Cô biết còn muốn đi?”
Nhiếp Nhiên kín đáo thả lưỡi câu: “Tôi có lý do nhất định phải đi.”
Không ngoài dự đoán, con cá này cắn câu rồi.
Nghiêm Hoài Vũ hỏi: “Lý do gì?”
Nhiếp Nhiên cố tình làm ra vẻ thần bí, dịch lại gần nói vào tai anh ta: “Nghe nói nam binh Quân khu 9 đều rất xuất sắc, tôi muốn tìm một anh bạn trai.”?
Nghiêm Hoài Vũ giống như bị sét đánh, ngồi ngẩn ra ở đó. Dương Thụ ở phía sau cũng cau chặt mày lại.
Nhiếp Nhiên rất hài lòng với phản ứng của anh ta. Nhân cơ hội này dập tắt suy nghĩ kia của Nghiêm Hoài Vũ thì cũng tốt.
Chỉ không khéo là lúc Nhiếp Nhiên thả câu
Nghiêm Hoài Vũ, những người xung quanh cũng đều cắn câu, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò muốn biết lý do khiến Nhiếp
Nhiên nhất định phải đi rốt cuộc là cái gì.
Đương nhiên không ngoài dự đoán, những người đó đều nghe được câu nói kia của
Nhiếp Nhiên.
Lý Vọng vốn chán nản đi về nghe thấy câu nói đó của cô, lập tức lên tinh thần, anh ta vỗ đét lên đùi, nói: “Cuối cùng cô cũng nói đến điểm chính rồi, nam binh Quân khu 9 chúng tôi rất tuyệt, là nhân vật ở đỉnh Kim tự tháp, chọn bất cứ một ai cũng có thể khiến cô mở mày mở mặt. Ví dụ như tôi!”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta không biết xấu hổ tự đề cử mình, châm chọc chẳng hề lưu tình, “Gần đây không biết có phải là chưa đến mùa ăn mận không, vỏ quả mận nào cũng dày.”
Lý Vọng tức giận, vỗ ngực nói: “Này, tôi nghiêm túc đấy!”
Nhiếp Nhiên hờ hững trả lời, “Yên tâm, tôi cũng nghiêm túc.”
Lý Vọng tự tin y như quả bóng da căng tròn, kết quả bị Nhiếp Nhiên chọn cho một cái xẹp lép. Anh ta lập tức gục lên vai
Phùng Chí, khóc lóc kể lể: “Tên viên, cô ấy bắt nạt người ta, hu hu hu…” 4
Lão Phùng nghiêm mặt lại, vỗ lên vai anh ta ba cái rất có tiết tấu, “Ừ.”
Sau đó…
Không có sau đó nữa.