Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1676
TỐT BỤNG KHÔNG ĐƯỢC BÁO ĐÁP
Anh ta bực bội suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hớn hở nói với cô: “Nhưng bài sát hạch mùa hè của cô bị hủy bỏ rồi, Quân khu 9 sẽ không nới lỏng điều kiện cho cô đâu.”
Yêu cầu tuyển người của Quân khu 9 cao như vậy, cô không có thành tích sát hạch mùa hè, làm sao có thể vào được? Hơn nữa Quân khu 9 cũng không thể vì nhiệm vụ cướp biển này của cô mà đặc cách được.
Đối với bọn họ mà nói, thành tích của
Nhiếp Nhiên chỉ có thể coi là bình thường, không phải xuất sắc nhất.
Nhiếp Nhiên trầm ngâm gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía đội trưởng Vu ngồi đối diện, mỉm cười nói: “Cho nên tôi quyết định liều một phen trong kỳ sát hạch mùa đông.”
Đội trưởng Lưu hừ một tiếng, “Liều một phen? Dáng người nhỏ bé của cô có thể liều được thế nào? Còn nữa, cho dù cô có vào được đó thì có thể chịu đựng được bao lâu? Huấn luyện trong đó vô cùng gian khổ, không khác gì hành hạ người ta, đến lúc đó bị ép rút lui, bị hụt hẫng, còn không bằng tới đơn vị của chúng tôi.”
Anh ta nói một đống lời uy hϊế͙p͙ hù dọa, suy cho cùng cũng là vì muốn kéo cô đến đội thủy quân lục chiến.
Lý Tông Dũng nghe thấy đội trưởng Lưu nói thế thìa âm thầm lắc đầu. Chỉ sợ là đội trưởng Lưu không biết tính Nhiếp Nhiên nên mới nói thế. Nếu như biết rồi, chắc chắn anh ta sẽ không lãng phí nước miếng nữa.
Đừng nói Quân khu 9 hành hạ người, cho dù là địa ngục nhân gian, cô cũng sẽ đi đến đó.
Quả nhiên Nhiếp Nhiên nhìn đội trưởng
Vu, nói thẳng: “Không sao, bị đuổi thì tôi vào Quân khu 9 làm lính cấp dưỡng. Tôi nghĩ tiêu chuẩn làm lính cấp dưỡng chắc không cần cao lắm nhỉ?”
Đội trưởng Lưu giận đến nỗi hít mạnh một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Cô! Cô nhất định phải vào Quân khu 9 đúng không?
Xem thường đội thủy quân lục chiến chúng tôi đúng không?”
Thấy đội trưởng Lưu sắp bị mình làm cho giận điên lên rồi, Nhiếp Nhiên mới cười nói với anh ta: “Tôi không hề nói như vậy, nhưng nếu anh cứ nhận định như thế thì tôi cũng chẳng làm sao được.”
Câu này hoàn toàn làm đội trưởng Lưu giận đến nỗi không nói được gì nữa. Anh ta chỉ có thể che trái tim đau đớn của mình rời trận.
“Tôi nói với cậu rồi mà, cậu không khống chế được con nhóc này đâu, vì sức khỏe của mình, cậu đừng nhận nó thì hơn.” Lý
Tông Dũng cười nó.
Đội trưởng Lưu rất muốn kháng nghị, nhưng anh ta không thể không thừa nhận rằng mình không khống chế được nữ binh này.
Vì vậy anh ta rất bực bội ngồi đó không nói gì.
Nhưng đội trưởng Lưu rời trận không có nghĩa là không còn ai ra trận.
Nam binh Quân khu 9 kia đứng lên, trước ánh mắt của mọi người, anh ta làm như rất thân quen ngồi xuống bên cạnh Nhiếp
Nhiên, cười cợt nhả: “Có cần tôi dạy cô mấy chiêu, để cô thành công vào Quân khu 9 không?”
Những người khác nghe thấy đều kinh hãi há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn hai người nhìn bọn họ.
Nhiếp Nhiên đúng là may mắn muốn chết!
Đầu tiên là đội trưởng Lưu của đội thủy quân lục chiến đặc cách muốn nhận cô trước thời hạn, sau đó là binh lính Quân khu 9 đích thân đến dạy cô làm thế nào để có thể vào Quân khu 9.
Đãi ngộ này đúng là…
Khiến những binh lính ở đây thèm khát ghen tị.
Sao bọn họ không có năng lực và may mắn như Nhiếp Nhiên chứ?!
Những binh lính kia đều đợi Nhiếp Nhiên xin chỉ bảo, sau đó cũng học một mấy chiêu. Cho dù bọn họ không vào được
Quân khu 9, nhưng nói không chừng có thể vào những đơn vị lý tưởng khác.
Lúc những binh lính kia đang mỏi mắt trông đợi, Nhiếp Nhiên lại dửng dưng nghiêng đầu cười khẽ với anh ta, “Muốn làm thầy thì có phải trước tiên cũng nên tự giới thiệu không?”
Nam binh kia búng tay đánh tách, gật đầu nói: “Đúng. Vậy tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Lý, tên Vọng, cô gọi tôi Lão Lý là được rồi. Còn người kia thì chắc chắn cô biết rồi, Lão Phùng, tên Chí, cô cứ gọi anh ta Tên Điên là được*.” ( )
(*) Chữ Phùng và Tên Điên đọc gần giống nhau
Nhiếp Nhiên làm ra vẻ trầm tư, một lúc sau mới nói: “Gọi anh ta là Tên viên, thế thì làm sao có thể gọi anh là Lão Lý được. Bình thường hai người đều dính với nhau như hình với bóng, vậy phải phối hợp với nhau, nếu đã gọi anh ta là Tên viên, thì phải gọi là là Quả Mận mới đúng.”
(*) Lý Tử nghĩa là quả mận.
Cô vừa dứt lời, không biết là ai phụt cơm ra ngoài trước, sau đó những tiếng cười lớn thi nhau vang lên.
“Ha ha ha ha…”
“Mận, ha ha ha ha…”
“Ha ha ha, mận…”
“Nhiếp Nhiên, cô thắng rồi.”
“Nhiếp Nhiên, hay lắm.”
“Nhiếp Nhiên, câu này của cô đúng là tuyệt cú mèo.”
“Lợi hại!”
Những binh lính Quân khu 9 kia cười nghiêng ngả, hơn nữa còn nhao nhao giờ ngón tay cái lên với Nhiếp Nhiên. Ngay cả
Lão Phùng cũng khẽ cong khóe miệng lên.
Lý Vọng bị bọn họ cười nhạo thì giận điên lên, “Lượn lượn lượn, mấy người ầm ĩ cái gì hả!” Sau đó anh ta nói với Nhiếp Nhiên:
“Tôi nói này, cô còn chưa bái sư mà đã không tôn sư trọng đạo như vậy à! Có tin tôi không nhận cô không hả?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Ồ, vậy cũng không sao.”
“Không sao? Ha ha! Cô có biết thi vào Quân khu 9 khó thế nào không? Cái đồ sát hạch mùa hè ăn trứng ngỗng như cô, nếu muốn được nhận ngay nhờ thành tích sát hạch mùa đông thì còn khó hơn lên trời! Bây giờ tôi dạy cô mấy chiêu là đang giúp cô, cô hiểu không hả? Thế mà cô còn dám trêu ghẹo tôi. Hừ!” Lý Vọng bày ra dáng vẻ nghĩ cho cô mà bị cô làm tổn thương.