Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1675
TÔI MUỐN VÀO QUÂN KHU 9!
Cô nói thế khiến Lý Tông Dũng luôn uy nghiêm cũng phải bật cười, không ngừng lắc đầu.
Mọi người đều nhìn ra được Lý Tông Dũng đối xử khác biệt với Nhiếp Nhiên, đặc biệt là khi ông gọi cô là “con nhóc này”.
Không phải tất cả mọi người đều được vị tiểu đoàn trưởng này xưng hô thân thiết đến thế. Khi hai người họ nói chuyện và trêu chọc nhau luôn giống như kiểu nói chuyện thường ngày giữa người lớn và con cháu. Quan trọng nhất chính là ở trước mặt Lý Tông Dũng, Nhiếp Nhiên đã thu bớt lại sự ngang ngạnh và bướng bỉnh của mình. Có thể nhìn ra được trong lòng
Nhiếp Nhiên rất tôn kính Lý Tông Dũng. 4
Đội trưởng Lưu phát hiện ra điều này, lập tức lén nói với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng Lý, nói thật, nữ binh này tốt lắm, đơn vị chúng tôi cũng thành tâm thành ý muốn tuyển cô ấy, hay là anh nói giúp tôi đi.”
Lý Tông Dũng mỉm cười lắc đầu, “Nếu cậu bảo tôi nói giúp với người khác thì không vấn đề. Nhưng mà cô ấy… tôi phải bó tay thôi.”
Đội trưởng Lưu vốn còn tràn đầy hy vọng lập tức xụ mặt xuống, anh ta sốt ruột hỏi:
“Tại sao lại không làm gì được? Cô ấy là lính của anh, chẳng lẽ ngay cả lời anh mà cô ấy cũng không nghe à?”
Lý Tông Dũng gật đầu: “Ừ, không nghe.”
“Cái gì?” Lần này đội trưởng Lưu kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
Ngay cả lời tiểu đoàn trưởng mà Nhiếp
Nhiên cũng không nghe, cô muốn nghịch thiên à?!
Lý Tông Dũng giống như không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của anh ta, ông nói chân thành: “Đội trưởng Lưu, có câu rằng dưa hái xanh không ngọt, con bé này nóng tính, nếu như nó không thật tâm thật ý muốn vào đơn vị của cậu, vậy chỉ sợ đơn vị các cậu và cậu sẽ phải gặp họa mất.”
Đội trưởng Lưu trợn tròn mắt, “Anh nói gì thế! Chẳng lẽ tôi còn không quản được một nữ binh à?”
Lý Tông Dũng nghiêm túc gật đầu, “Cậu thật sự không khống chế nổi con nhóc này đâu.”
Đội trưởng Lưu im lặng một lúc, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Vậy được rồi, thế anh nói cho tôi biết rốt cuộc cô ấy muốn vào chỗ nào, nếu nơi đó mạnh hơn đội thủy quân lục chiến thì tôi phục.”
Lý Tông Dũng cười chỉ Nhiếp Nhiên,
“Chuyện này cậu phải hỏi cô ấy.”
“Hỏi thì hỏi!” Đội trưởng Lưu đi về phía
Nhiếp Nhiên đang ngồi trêu Diệp Tuệ Văn,
“Nhiếp Nhiên, nếu cô không muốn vào đơn vị chúng tôi, vậy thì tôi cũng không cưỡng cầu, nhưng tôi muốn biết cô không tiếc từ chối đội thủy quân lục chiến, rốt cuộc là muốn vào đơn vị nào?”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên cười, “Đội trưởng Lưu ham tìm tòi thế này từ khi nào vậy?”
“Từ lúc bị cô xem thường!” Đội trưởng Lưu khoanh hai tay trước ngực, tức giận nói:
“Cô nói đi, nếu như nơi đó thật sự mạnh hơn đội thủy quân lục chiến, vậy tôi cũng không còn gì để nói nữa.”
Nhiếp Nhiên cũng thản nhiên nói với đội trưởng Lưu: “Quân khu 9.”
Tất cả mọi người xung quanh lập tức yên tĩnh.
Không biết là đội trưởng Lưu quá kinh ngạc, hay là đứng quá xa không nghe rõ, anh ta lại hỏi một lần nữa, “Cô nói cái gì?”
Nhiếp Nhiên quét mắt qua anh ta, nhắc lại từng chữ: “Tôi nói, tôi muốn vào Quân khu 9.”
Lần này cô nói rất rõ ràng, giọng nói rất vang dội.
Hai cái tay đang khoanh trước ngực của đội trưởng Lưu vì câu này của cô mà vô thức buông xuống.
Hà Giai Ngọc và Diệp Tuệ Văn bị dọa không cầm nổi súng, ngẩn ra nhìn Nhiếp Nhiên.
Quân khu 9?
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Thế mà Nhiếp Nhiên lại muốn vào thẳng
Quân khu 9?!
Tất cả mọi người đều biết mặc dù Quân khu 9 cũng mở cửa với đơn vị dự bị, kết nạp lính mũi nhọn, nhưng về cơ bản không ai có thể đạt được yêu cầu của Quân khu 9.
Phần lớn Quân khu 9 đều thu nhận người từ đội thủy quân lục chiến cùng với những binh lính đã huấn luyện rất lâu của những đơn vị đặc chủng khác. Có thời gian huấn luyện và năng lực đầy đủ mới có thể vào
Quân khu 9.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại muốn vào thẳng đó?
Lý tưởng to lớn quá.
Lúc tất cả mọi người đều ngẩn ra thì nam binh mặt dày Quân khu 9 lại phá lên cười,
“Nhóc con đúng là có mắt nhìn! Thế mà muốn vào đơn vị chúng tôi! Nhưng mà nghĩ kĩ thì cũng rất bình thường, Quân khu 9 chúng tôi đúng là vô cùng xuất sắc.”
Lúc này, đội trưởng Lưu đã hoàn hồn lại,
“Cô đùa cái gì thế? Không phải cô nói cô say sóng à?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cô say sóng thì làm sao bọn họ có thể cần cô được?”
Đội trưởng Lưu càng lúc càng có cảm giác mình bị đùa giỡn. Yêu cầu đối với binh lính của Quân khu 9 nghiêm khắc hơn đội thủy quân lục chiến nhiều, Nhiếp Nhiên bị say sóng còn không qua được chỗ bọn họ, huống hồ là Quân khu 9.
“Đội trưởng Lưu nói đúng, người Quân khu 9 cũng không thể ngồi trên thuyền nôn không ngừng được.” Nam binh kia gật đầu phụ họa.
Nhiếp Nhiên cười nói, “Yên tâm, trước khi vào Quân khu 9 tôi nhất định sẽ chữa được bệnh này.”
Lần này đội trưởng Lưu càng thêm nôn nóng, “Nếu có chữa được rồi, vậy tại sao không vào đội thủy quân lục chiến chúng tôi?”
Nhiếp Nhiên trả lời như chuyện đương nhiên: “Nếu đã chữa được rồi, tại sao tôi không hướng đến mục tiêu vào Quân khu 9?”
“Cô…” Đội trưởng Lưu nghẹn họng, tim gan phế phổi đều đau tức.
Anh ta cảm thấy mình giống như Tiểu đoàn trưởng Lý nói, không thể khống chế nổi nữ binh này.