Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1669
VINH DỰ VÀ CÁI GIÁ BỎ RA LÀ NHƯ NHAU
Câu nói này của Nhiếp Nhiên nghe qua thì không có vấn đề gì.
Đúng thế, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, cần gì phải tính toán một phát súng hay hai phát súng.
Nhưng đây là với những người khác, còn đối với tay súng bắn tỉa thì cần phải một phát súng lấy mạng ngay.
“Nếu như có thể bắn nhiều thì còn gọi gì là tay súng bắn tỉa nữa.” Diệp Tuệ Văn không đồng ý.
Nhiếp Nhiên cảm thấy không biết làm sao với suy nghĩ cứng nhắc của cô ta.
Đúng là tay súng bắn tỉa nên bắn trúng mục tiêu ngay, bởi vì nếu đã khiến mục tiêu chú ý rồi thì sẽ gây ra thương vong không cần thiết.
Nhưng mà…
“Cái cô nói là âm thầm ám sát, còn lúc ấy mệnh lệnh của tôi đã kinh động đến mục tiêu rồi, cho nên việc hạ gục bằng phát súng đầu tiên sẽ không được tính.”
Hơn nữa lúc ấy động tác của Cửu Miêu rất nhanh, lại còn quấn lấy cô, có thể bắn trúng đã là không dễ rồi. Nếu như không có mấy chiêu Hoắc Hoành dạy cô lúc trước để áp dụng thì cô cũng chưa chắc đã có thể bắn được phát súng đó. Diệp Tuệ Văn làm được thế đã giỏi lắm rồi.
“Cô đã làm rất tốt rồi, tôi tin sau khi trở về, cho dù Trần Quân không phá lệ thu nhận cô, Quý Chính Hổ cũng sẽ chú ý tới cô.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Nếu thế, cô sẽ đến gần ước mơ trở thành tay súng bắn tỉa hơn một bước.”
Giờ là đêm mùa thu, gió biển mang theo cả hơi lạnh. Hai người không nói gì, chỉ đứng đó nghe tiếng sóng biển vỗ ồ ạt từng đợt.
“Cho dù như thế nào tôi cũng phải cảm ơn sự tín nhiệm của cô.” Đột nhiên Diệp Tuệ
Văn lên tiếng.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, nói một cách không quan tâm: “Đó là vì tôi kiểm soát được cô, chứ không phải tín nhiệm cô.”
Cô muốn tìm một người có kỹ thuật bắn giỏi, nhưng năng lực lại dưới mình thì quá khó khăn. Người Quân khu 9 vượt xa cô, mà năng lực của Lý Kiêu lại không phân cao thấp với cô, tuy nói hai người trải qua nhiều chuyện cũng coi là ăn ý, nhưng với tính cách của cô ấy thì chắc chắn sẽ không đồng ý làm người bị khống chế.
Còn những người lớp 2 khác thì cô chưa bao giờ hợp tác, đương nhiên sẽ không nghĩ đến.
Chỉ có Diệp Tuệ Văn là phù hợp với yêu cầu của cô nhất, hơn nữa may mà cô còn từng dạy cô ta một chút, nên cô ta càng thích hợp hơn.
Nhưng Diệp Tuệ Văn không hiểu ý trong lời nói của cô, cô ta tỏ ra kinh ngạc và khó hiểu.
Cái gì gọi là kiểm soát được?
Thấy Diệp Tuệ Văn ngẩn ra, Nhiếp Nhiên buồn cười, “Được rồi, cô coi đó là tín nhiệm thì chính là tín nhiệm.”
Chuyện đã qua rồi, có tranh cãi nữa cũng chẳng ích gì.
“Năng lực lĩnh ngộ của cô không tệ, vì cảm ơn cô đã cứu tôi, lúc nào rảnh tôi sẽ dạy cô mấy chiêu.” Nhiếp Nhiên cười vỗ vai cô ta, nói.
Nhưng Diệp Tuệ Văn cũng không vì lời Nhiếp Nhiên nói mà cảm thấy vui vẻ, “Cho dù năng lực lĩnh ngộ tốt thế nào đi nữa, tôi cũng không cứu được cô. Nếu như hôm đó
chúng ta đổi chỗ cho nhau, cô nhất định có thể cứu được tôi.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, “Tại sao cô phải so với tôi? Tôi đã từng huấn luyện rồi, còn cô thì chưa. Điểm xuất phát khác nhau làm sao có thể nhập làm một mà nói được?
Hơn nữa tôi cũng đâu phải bách phát bách trúng, tôi cũng từng có sai sót.”
Câu nói này của cô khiếp Diệp Tuệ Văn lên tinh thần, “Cô đã từng sai sót? Thật không?”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Tôi đâu phải là thần, sao có thể không có sai sót được?”
Cô cũng đã từng là một cô gái bình thường không hiểu chuyện đời, chỉ biết ôm búp bê barbie khóc gọi mẹ.
Nhưng…
Sau đó tất cả đều thay đổi.
Vì mạng sống, cô bé vốn chỉ biết ôm búp bê kia đã chạm tay vào súng.
Nụ cười ngây thơ trước kia cũng thay đổi.
Thậm chí còn thay da đổi thịt hoàn toàn.
“Tôi cũng giống mọi người, đều lớn lên dưới những cơn mưa đạn.” Nhiếp Nhiên nhớ tới những cảnh ở kiếp trước, thở dài một tiếng.
“Nhưng ở trong mắt chúng tôi, không có gì mà cô không thể làm được.” Diệp Tuệ Văn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, nghĩ là cô đang nói chuyện ngày nào cũng cầm súng huấn luyện giống mình.
Nhiếp Nhiên nghe thấy cô ta nói thế thì bật cười.
Không gì là không thể?
“Nếu như đúng là như vậy thì tôi đâu cần cầu cứu cô, còn làm mình bị thương khắp người thế này nữa.” Cô chỉ bằng gạc trên vai cùng với vết kim trên mu bàn tay mình.
“Cho dù cô thương tích khắp người nhưng vẫn rất giỏi.” Diệp Tuệ Văn nói thật lòng.
Rõ ràng bọn họ cùng một khóa, thế mà
Nhiếp Nhiên đã được phát ra ngoài làm nhiệm vụ nằm vùng, hơn nữa còn hoàn thành xuất sắc.
Cô cẩn thận thông minh, chu đáo to gan, qua lại điêu luyện giữa hải đảo và quân đội.
Thậm chí cho dù cô mặc quân trang cũng có thể khiến đám cướp biển kia xoay mòng mòng. Chỉ riêng chuyện này thôi, cô ta đã tự thấy mình không bằng được.
“Cô chỉ thấy tôi giỏi, nhưng không nhìn thấy tôi đã bỏ ra những gì.” Nhiếp Nhiên nghe thấy sự tôn sùng trong lời nói của cô ta bèn nhắc nhở.
Có lúc cái “giỏi” mà người khác thừa nhận và những gì phải bỏ ra là tỉ lệ thuận với nhau.
Có bao nhiêu vinh dự thì sẽ có bấy nhiêu mồ hôi, máu và nước mắt.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hi vọng của
Diệp Tuệ Văn, cuối cùng cô vẫn nuốt câu kia xuống, nói: “Cô không cần hâm mộ, cô cũng sẽ có ngày đó, chỉ là cần thêm thời gian và sự kiên trì thôi.”
Vốn dĩ Nhiếp Nhiên đang rất mệt mỏi, nhưng thấy Diệp Tuệ Văn vì mình mà sợ đến thế nên cô mới gắng gượng nói chuyện với cô ta.
“Đi ngủ sớm đi.” Nhiếp Nhiên nói với cô ta.
Diệp Tuệ Văn gật đầu, “Ừ, cô đi nghỉ trước đi, cô bị thương nhiều thế này cần nghỉ ngơi thật nhiều mới đúng. Tôi đứng hóng gió một lúc nữa.”
Nhiếp Nhiên không miễn cưỡng nữa, gật đầu rồi đi vào bên trong khoang thuyền.
Lúc sắp vào khoang thuyền, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía
Diệp Tuệ Văn vẫn còn đứng một mình trên boong tàu.
Trong sương mù dày đặc chỉ có bóng lưng cô quạnh của cô ta, gió đêm thổi qua làm tóc cô ta bay lên.
Lúc này Nhiếp Nhiên đang rất khó chịu.
Mấy ngày mấy đêm không được ngủ tử tế, lại đói bụng, vết thương bị viêm nhiễm, còn sốt nhẹ.
Nhưng không biết vì sao thấy Diệp Tuệ như vậy, cuối cùng cô vẫn nói với cô ta,
“Thật ra có lúc bước một bước ra rồi, cô mới nhận ra nó cũng chỉ có thế mà thôi.”
Nói xong, Nhiếp Nhiên đi vào bên trong khoang thuyền.
Cô thấy mình đã nói với Diệp Tuệ Văn quá nhiều rồi, cho dù với Hà Giai Ngọc cô cũng không nói nhiều đến thế. Tuy cô nợ cô ta, nhưng nếu như muốn làm tay súng bắn tỉa thì sớm muộn gì cô ta cũng phải đối mặt với cái hố này. Có thể nhảy qua được hay không thì vẫn phải xem chính cô ta.
Nhiếp Nhiên đi xuyên qua hành lang trở về phòng của mình, đang định đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Cô quay lại nhìn thì thấy là Lý Kiêu.
“Sao cậu không ở phòng mình lại chạy sang bên đó?” Nhiếp Nhiên khó hiểu hỏi.
Lý Kiêu đóng cửa phòng vào, nói: “Từ trước đến giờ cậu ngủ không sâu giấc.”
Ý cô ấy là không muốn quấy rầy mình nghỉ ngơi?
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó nhướng mày cười, “Cậu nghĩ cho tôi thế này, vậy tôi có nên trả lễ lại, hỏi cậu một câu, rạng sáng cậu không ngủ chạy ra ngoài làm gì không?”
Lý Kiều chỉnh sửa lại quần áo, lạnh nhạt nói: “Vừa nãy Hà Giai Ngọc bị bóng đè, mãi mới ngủ được, tôi không buồn ngủ nữa nên dậy luôn.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, “Bóng đè?
Đang yên đang lành sao lại bị bóng đè?”
“Mấy ngày nay tâm trạng của cô ấy thay đổi liên tục, luôn căng thẳng, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.” Lý Kiêu nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “Vừa nãy ở trong mơ cô ấy luôn gọi tên cậu.”
Nhiếp Nhiên rất bình tĩnh, chỉ nói: “Vậy cậu làm gì thì làm đi, tôi đi nghỉ đây.”