Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1670
LÝ TÔNG DŨNG RẤT KỲ LẠ
Phản ứng của cô giống như chưa hề nghe thấy câu nói cuối cùng của Lý
Kiêu. Nhưng Lý Kiêu biết Nhiếp
Nhiên chỉ là không muốn quan tâm thôi.
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên có cách nghĩ của riêng mình, Lý Kiêu cũng không tiện nói thêm gì cả.
Thấy cô đi vào phòng rồi, Lý Kiều cũng đi ra tới đầu hành lang.
Bóng đêm trên đảo dần dần bị những ánh sáng mờ mờ thay thế.
Nhiếp Nhiên ngủ ở trong phòng rất lâu, đến lúc hơi đói mới tỉnh dậy. Lúc cô ra ngoài cửa khoang mới nhận ra đã là buổi chiều rồi. Người của đơn vị dự bị và một số người khác đã bắt đầu làm việc bên kho vũ
khí đạn dược, định mở cửa kho vũ khí đạn dược ra.
Nhiếp Nhiên nghe được tin tức này, lập tức định xuống thuyền. Song cô lại bị quân y bắt quay lại, sau khi cẩn thận kiểm tra, thay thuốc, truyền nước, cho cô ăn xong, bọn họ mới thả cho cô đi.
“Sao cô lại đến đây? Không nghỉ ngơi mà đến đây làm gì?” Lý Tông Dũng và mấy đội trưởng của các đội khác đứng ở hiện trường chỉ huy, thấy cô chạy tới, ông cau mày nói với cô.
“Tôi đang rảnh nên qua xem thôi, dù gì tôi cũng hiểu tình hình trong kho vũ khí đạn dược này hơn mọi người.” Nhiếp Nhiên nhìn lướt qua cửa kho vũ khí đạn dược ở đằng xa.
“Bây giờ chỉ mở cửa kho vũ khí đạn dược thôi, vẫn chưa cần đến cô, cô cần phải nghỉ ngơi mới đúng.” Lý Tông Dũng lo lắng nói:
“Tối hôm qua cô gần như không được ngủ mấy, cứ thế này làm sao được?”
“Tôi không sao, lúc tới đây tôi đã thay thuốc, ăn uống ổn thỏa hết rồi.” Nhiếp
Nhiên chỉ bằng gạc mới thay trên bả vai mình.
Lý Tông Dũng nghe vậy, chân mày mới giãn ra một chút, nhưng ông vẫn đau lòng trách cứ, “Thế thì cũng phải nghỉ ngơi tử tế mới đúng.”
“Yên tâm đi tiểu đoàn trưởng, lúc nào mọi người cần tôi thì tôi nói, lúc không cần thì tôi ở đây xem, không sao đâu.”
Dưới sự bảo đảm của Nhiếp Nhiên, Lý
Tông Dũng mới đồng ý cho cô ở lại.
“Chị Nhiên.” Hà Giai Ngọc chạy tới bên cạnh cô, “Sao chị không ở trên thuyền nghỉ ngơi?”
“Tôi đã đỡ nhiều rồi.” Nhiếp Nhiên nói xong liền nói chuyện với Lý Kiêu.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy chắc là bị sĩ quan huấn luyện điều đi làm việc, nên chỉ đứng ở xa lo lắng nhìn cô.
Nhiếp Nhiên nói chuyện mấy câu với Lý
Kiêu, biết mấy chuyên gia kia được mời tới để mở khóa. Chỉ cần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ cũng có thể biết cái khóa cửa này tinh vi và khó mở thế nào.
Quả nhiên, chỉ một lát bọn họ đã nghiêm mặt đi về phía Lý Tông Dũng.
Nhiếp Nhiên nhân lúc bọn họ nói chuyện, đi tới cạnh kho vũ khí đạn dược xem xét.
Hà Giai Ngọc đi ở bên cạnh cô, sợ cô bước không vững mà ngã.
Cô nhìn kho vũ khí trước mặt, trong lòng cảm thán Hoắc Khải Lãng đúng là tốn rất nhiều công sức cho nó, trông nó thật sự rất hùng vĩ, hồi cô ở đây cửa chính vẫn chưa xây xong, mà bây giờ đã hoàn thiện rồi.
Một nửa kho được khảm ở trong núi, dùng núi để che giấu. Song dù có tốn tâm tư thế nào thì cuối cùng cánh cửa này vẫn bị những chuyên gia kia mở ra được trong một buổi chiều. Một khi cửa được an toàn mở ra mà không động đến cơ quan thì sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhiếp Nhiên vốn định dẫn bọn họ vào, nhưng người Quân khu 9 và cả Lý Tông
Dũng đều nói cô bị thương, không thích hợp hoạt động. Vì thế, Nhiếp Nhiên dựa theo trí nhớ ngày đó của mình vẽ cho bạn họ một tấm bản đồ, hơn nữa cẩn thận ghi rõ vị trí của các cơ quan.
Nhiếp Nhiên nhớ những cái hố đào ở trên mặt đất, vì thế cô đặc biệt dặn dò bọn họ nhất định phải cẩn thận. Bởi vì nếu như trong này có hệ thống tự nổ thật, thế thì chắc chắn có liên quan tới những cái hố nhỏ kỳ lạ đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô giao đồ cho đội trưởng Vụ, đồng thời dặn dò cẩn thận từng điểm một.
Người Quân khu 9 ghi nhớ những chỗ cần cẩn thận kia, còn đeo cả máy gỡ mìn vào.
Sau khi chuẩn bị xong hết rồi, mọi người xuất phát đi vào trong kho vũ khí đạn dược.
Vì cấu trúc của ngọn núi, cộng thêm khắp nơi là cạm bẫy nên cả buổi sáng mà vẫn không thấy người Quân khu 9 đi ra ngoài.
Mãi mà không nhận được tin tức từ máy truyền tin không dây, những binh lính
Quân khu 2 bắt đầu lo lắng, “Cậu nói xem, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không sao đâu, bọn họ là binh lính Quân khu 9, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Một binh lính khác an ủi.
“Nhưng đã bốn năm tiếng rồi mà không có một tiếng động nào, chờ đợi thế này đúng là khiến người ta lo lắng.”
“Chúng ta đợi đã lo lắng như vậy, chắc chắn bọn họ còn khó khăn hơn, kiên nhẫn đi.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy đám người kia xôn xao bàn tán, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề.
Nếu như người đi vào là cô, có lẽ chưa chắc cô đã có tâm trạng thế này. Nhưng những người này cầm bản đồ của cô đi vào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì không ổn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ngoại trừ việc cảm thấy căng thẳng lo lắng cho người trong kho vũ khí đạn dược,
Nhiếp Nhiên còn chú ý đến một người.
Đó chính là Lý Tông Dũng.
Hôm nay ông ta rất kỳ lạ, không, nghiêm túc mà nói bắt đầu từ hôm qua đã rất kỳ lạ rồi.
Thỉnh thoảng ông ta lại cầm điện thoại chạy vào trong góc nói chuyện với ai đó, hơn nữa còn gọi rất nhiều lần.
Mỗi lần gọi điện thoại, cảm giác nặng nề đó lại tăng thêm một phần.
Xảy ra chuyện gì sao?
Lúc Nhiếp Nhiên thấy ông chạy vào trong góc gọi điện thoại lần thứ sáu trong ngày, người Quân khu 9 bước trong ánh nắng chiều ra khỏi kho vũ khí đạn dược an toàn.
Nhiếp Nhiên lập tức chuyển trọng tâm lên người Quân khu 9, quên mất hành động kỳ lạ của Lý Tông Dũng.
“Sao rồi, có phải có thuốc nổ không?” Cô tiến lên hỏi.
Đội trưởng Vụ gật đầu, “Ừ, vô cùng nhiều.”
Nam binh kia nhảy ra ngoài, nói: “May mà cô nhanh trí nói cho chúng tôi, nếu không chúng tôi mà đạp vào, chắc chắn nổ tung rồi.”
Nhiếp Nhiên lười huyên thuyên với anh ta, lại hỏi: “Đã dỡ hết chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa, công trình trong đó thật sự quá lớn.” Nam binh kia thấy Nhiếp
Nhiên cau mày, lập tức nói: “Nhưng mà cô yên tâm, chỉ mấy ngày là có thể giải quyết được hết.”
Nói xong anh ta còn vỗ ngực bảo đảm.
Nhưng sự bảo đảm của anh ta không hề khiến Nhiếp Nhiên yên tâm.
Đội trưởng Vu vừa nói thuốc nổ ở bên trong vô cùng nhiều, mà cô chỉ nhớ được mấy khu sơ lược, cũng có nghĩa là những chỗ còn lại hoàn toàn phải dựa vào binh lính Quân khu 9.
Kho vũ khí đạn dược lớn thế này, gỡ hết không thể tốn chỉ chút ít thời gian là xong.
“Sẽ giải quyết nhanh thôi.” Hình như đội trưởng Vụ nhìn thấu sự lo lắng của cô, nói với cô câu này xong lại dẫn người Quân khu 9 đi về phía Lý Tông Dũng.
Lúc này Lý Tông Dũng vừa vặn gọi điện thoại xong quay lại, nghe binh lính Quân khu 9 báo cáo, ông quyết định tăng thêm người.
Người của đơn vị dự bị cũng bắt đầu tham gia vào đó. Đồng thời người của đội thủy quân lục chiến và Quân khu 2 cũng bắt đầu chuyển dần vũ khí đạn dược ở bên trong ra.
Tiến hành song song mới có thể tiết kiệm thời gian.
Theo bố trí chặt chẽ của Lý Tông Dũng, tất cả binh lính của các đơn vị bắt đầu tiến hành đầu vào đấy.
Chỉ có Nhiếp Nhiên được coi là bệnh nhân nên bị ép đi nghỉ ngơi.
Cả một tuần lễ, vũ khí đạn dược được xếp thành từng thùng đưa đi.
Khoảng thời gian này Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn nghỉ ngơi, cô hết sốt, vết thương cũng bắt đầu đóng vảy, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt lên.
Nhân thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi, cô đi giúp làm cá, nấu cơm, làm chút việc tiêu khiển trong khả năng cho phép.
May mà cô từng ở lớp cấp dưỡng một khoảng thời gian nên cũng quen, làm không bị lạ lẫm.
Đến khi rảnh hơn nữa thì cô sẽ dạy Diệp
Tuệ Văn bắn súng với giáo trình kĩ càng hơn, không còn chỉ là thuận miệng nữa.
Nhóm Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ thường xuyên ngồi ở bên cạnh cùng nghe, cũng thu hoạch được rất nhiều điều.