Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1668
HÚT THUỐC? AI TỰ TÌM ĐƯỜNG CHẾT THẾ?
Thật ra Nhiếp Nhiên vẫn luôn cố chịu đựng, chuyện của Hoắc Hoành vừa rồi khiến dây thần kinh của cô cũng thẳng mãi, càng dễ mệt mỏi. Bây giờ đã giải quyết xong rồi, đương nhiên sự mệt mỏi cũng rõ ràng hơn.
Cô không từ chối, nói với Lý Tông Dũng một tiếng rồi đi ra ngoài.
Cô không biết là vào lúc cô đóng cửa lại, gương mặt vừa nói vừa cười của Lý Tông
Dũng lập tức trầm xuống.
Ông ngồi xuống, nắm chặt cái điện thoại kia trong tay. Ông căn bản không biết rốt cuộc thằng nhóc kia thế nào.
Câu kia chỉ là lừa Nhiếp Nhiên thôi, ông sợ cô lo lắng quá sẽ khiến tình trạng vết thương nặng thêm.
Thực tế Lý Tông Dũng hoàn toàn không biết số 1 kia có nghĩa là gì. Ngay cả việc con số này là do thằng nhóc kia gửi hay là người khác gửi để thăm dò, ông cũng không biết.
Nếu không có tin nhắn này, có lẽ ông còn có thể tìm một người qua đó điều tra.
Nhưng bây giờ ông lại không thể làm gì cả.
Ngộ nhỡ đối phương đúng là đang đợi người của ông qua, thế thì binh lính của mình và thằng nhóc kia sẽ rơi vào trong nguy hiểm thật.
Dưới ánh đèn bàn, nhìn Lý Tông Dũng có vẻ như bình tĩnh, nhưng thật ra lại đang vô cùng căng thẳng và nín nhịn.
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết gì, cô rời khỏi phòng làm việc của Lý Tông Dũng đi về phòng mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bây giờ đã là ba bốn giờ sáng rồi, cả con thuyền đều vô cùng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên đi một mình trên hành lang.
Lúc cô đi ngang qua cánh cửa dẫn lên boong thuyền có ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Mùi thuốc lá?!
Ai lại tự tìm chết, hút thuốc ở trên thuyền như vậy?
Cô chuyển hướng đi lên boong thuyền.
Trong màn đêm đen thẫm, cô thấy một cái bóng màu đen đứng ở trên boong thuyền, giữa ngón tay là đốm sáng lúc ẩn lúc hiện.
Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới, ánh đèn mờ mờ trên hòn đảo phía xa chiếu qua đây, góc mặt nghiêng của người kia thấp thoáng hiện ra trước mắt cô.
“Diệp Tuệ Văn?”
Nhiếp Nhiên gọi một tiếng làm Diệp Tuệ
Văn giật nẩy mình.
Cô ta vội vàng quay qua nhìn, thấy là
Nhiếp Nhiên, cô ta vội vàng ném điếu thuốc còn chưa kịp hút một hơi xuống dưới biển.
Nhiếp Nhiên đi qua, hỏi: “Cô đang làm gì ở đây thế?”
Diệp Tuệ Văn hốt hoảng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, “Tôi… hóng gió…”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Cô hóng gió sao lại có mùi thuốc lá thế?”
“Tôi…” Từ khi vào quân đội đến giờ, Diệp
Tuệ Văn chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, đây là lần đầu tiên, ai ngờ lại bị bắt khi vừa mới châm lửa.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh cô ta, hỏi:
“Kiếm ở đâu ra thế? Sao có đồ tốt mà không để phần tôi một ít?”
Diệp Tuệ Văn nghe thấy cô nói thế, trái tim đã dâng lên đến tận cổ họng mới quay về vị trí, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi lấy trộm trong hang ổ cướp biển.”
Nhiếp Nhiên chặc lưỡi hai cái, “Binh lính của đơn vị dự bị chúng ta thế mà có một ngày lại trộm thuốc lá.” Sau đó cô biến sắc mặt, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ đi nói với tiểu đoàn trưởng!”
Diệp Tuệ Văn không ngờ Nhiếp Nhiên nói trở mặt là trở mặt, cô ta tiến lên giữ lấy cô,
“Đừng đừng đừng! Tôi… không phải cố ý đâu… tôi… tôi không bao giờ hút nữa… tôi…”
Nhiếp Nhiên thấy cô ta luống ca luống cuống, khẽ cong khóe miệng lên.
Trêu cô ta mà thôi, xem cô ta sợ hãi kìa.
“Bị hại phát súng kia dọa rồi à?”
Nhiếp Nhiên biết tuy thành tích của Diệp
Tuệ Văn kém hơn Lý Kiêu, nhưng thành tích thể năng và kỹ năng vẫn thuộc bậc
trung, hơn nữa còn không phân cao thấp với Lý Kiêu ở khoản bắn súng.
Xét tổng thể thì cô ta cũng là một binh lính xuất sắc, nếu như không gặp phải vấn đề gì quá lớn, cô ta sẽ không mạo hiểm đi làm việc này.
Hôm nay lúc đợi đám người Hà Giai Ngọc đến, cô đã không chịu nổi rồi, cho nên sau khi trấn an Hà Giai Ngọc hay khóc nhè xong, cô cũng không còn sức mà đi nói chuyện với Diệp Tuệ Văn nữa.
Trên thực tế thì trong chuyện này, áp lực
Diệp Tuệ Văn phải chịu lớn hơn tất cả mọi người ở đây. Bởi vì cô ta là người nổ súng.
Trong bốn ngày qua, chắc là cô ta luôn phải đối mặt với đau khổ và dằn vặt. Tâm trạng thay đổi nhanh chóng nên khó tránh được cần giải phóng, cô cũng hiểu chuyện này.
“Tôi xin lỗi, phát sóng cuối cùng của tôi vẫn…” Diệp Tuệ Văn cúi đầu, run rẩy nói.
Nhiếp Nhiên cười vỗ vai cô ta, nói: “Phát súng cuối cùng cô bắn rất tốt.”
Diệp Tuệ Văn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngấn nước lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bắn rất tốt?
Cô ta không nghe lầm chứ?
Suýt nữa phát súng kia của cô ta đã lấy mạng Nhiếp Nhiên rồi!
“Nếu như tôi không tự thay đổi phương hướng, nhất định phát súng kia của cô có thể bắn trúng cô ta.” Nhiếp Nhiên bám vào lan can, nhìn mặt biển phía xa, “Nói thật này Diệp Tuệ Văn, chỉ có mấy câu nói kia của tôi mà cô có thể ngộ ra những thứ này, cô đúng là rất giỏi.”
Nhưng Diệp Tuệ Văn lại đi đến bên cạnh cô, lắc đầu, “Cô không cần an ủi tôi, nếu như tay súng bắn tỉa không thể hạ gục mục tiêu bằng một phát súng thì chính là thất bại, mà tôi thất bại lại những hai lần.”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn cô ta, gió biển thổi qua tóc mai trước trán cô, mắt cô lấp lánh ánh sáng, “Cô làm tay súng bắn tỉa là vì cái gì?”
Diệp Tuệ Văn không hiểu sao cô hỏi thế, thế nên dè dặt trả lời: “Đương nhiên là vì cứu người rồi.”
“Thế thì không phải là được rồi sao? Chỉ cần có thể cứu được người, bắn một phát súng hay bắn hại phát súng có gì khác nhau.”