Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1667
SỰ TỒN TẠI CỦA CÔ TA QUÁ KỲ LẠ
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Tôi không biết, tôi cũng không chắc chắn.”
Chỉ dựa vào một tiếng gọi kia mà nói Hoắc Hoành xảy ra chuyện thì rõ ràng là quá võ đoán.
“Tôi chỉ có thể nói chắc chắn rằng anh ấy đã xảy ra chuyện gì đó.”
Lý Tông Dũng nghe thấy vậy, trái tim lập tức chùng xuống.
Nhưng sau đó ông bình tĩnh lại, hắng giọng nói: “Không đâu, thằng nhóc này đã ở đó mười năm, không thể dễ dàng xảy ra chuyện được. Cô phải tin tưởng nó.”
Mặc dù nói thế, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra vẻ âu sầu và lo lắng hiện lên trên mặt Lý Tông Dũng.
Lúc này không ai có tâm trạng mà nghĩ rốt cuộc Cửu Miêu là ai, xuất hiện có mục đích gì nữa.
Hai người ngồi im không nói gì, trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ ồ ạt ngoài cửa sổ.
Bầu không khí giống như đông cứng lại.
Trong một tiếng ngắn ngủi này Nhiếp
Nhiên đã nghĩ ra vô số khả năng. Nhưng cô đột nhiên phát hiện điều mình sợ nhất không phải là anh chết, mà là sợ anh bị hành hạ.
Giống như hai loại thuốc phiện hồi đó. Sự đau đớn và giày vò đó còn đáng sợ hơn cái chết.
Khi đó mình còn ở bên cạnh bầu bạn với anh, lúc này mình không ở bên anh nữa, anh chỉ có một mình…
Càng nghĩ trong lòng càng loạn, Nhiếp Nhiên không tự chủ được nắm chặt tay lại, đốt ngón tay trắng bệch.
Lúc này cô rất muốn bảo Lý Tông Dũng phái mình tới chỗ Hoắc Hoành, nhưng lý trí nói với cô là không thể gây thêm phiền phức vào lúc này nữa. Hơn nữa cô cũng không nghe rõ, nếu cứ mù quáng qua đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Trong chuyện của Đạt Khôn, cũng chính vì cô đột nhiên xuất hiện nên mới gây ra nhiều chuyện như thế.
Cô không muốn trở thành hòn đá vướng chân Hoắc Hoành.
Lý Tông Dũng thấy Nhiếp Nhiên như thế, vội vàng đè nén đủ kế hoạch B trong lòng xuống, trấn an cô, “Cô đừng nghĩ quá nhiều, từ trước đến giờ nó vẫn luôn nhạy bén, chắc chắn không có chuyện gì đâu.
Còn cô đấy, vẫn chưa khỏe lại, phải nghỉ ngơi tử tế, nếu như cô có vấn đề gì, nhất định thằng nhóc kia sẽ trách tôi không chăm sóc tốt cho cô.”
“Vâng, tôi không sao, đợi thêm đi. Tôi vẫn muốn đợi thêm.” Nhiếp Nhiên ngồi im, cau mày nhìn chằm chằm cái điện thoại trên bàn.
Lý Tông Dũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể ngồi đợi cùng cô.
Kim giây đồng hồ vang lên tiếng “tích tắc… tích tắc…”.
Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn u ám, giống như tâm trạng cô lúc này.
Nhiếp Nhiên không biết mình đã đợi bao lâu, có thể là hai tiếng, có thể là bốn tiếng, cuối cùng cái điện thoại kia cũng khẽ rung lên.
Tiếng vang nhẹ đó khiến Nhiếp Nhiên chẩn động, đứng phắt dậy.
Lý Tông Dũng lập tức mở điện thoại ra, có một tin nhắn mới.
Không có tiếng Trung, cũng không có chuỗi mật mã phức tạp gì, chỉ có một con số: 1.
“Thế này là ý gì?” Nhiếp Nhiên không hiểu ám hiệu giữa bọn họ, giống như hồi đó anh ngồi ở trong xe bấm đèn xe mấy lần, nhìn tưởng là hành động vô ý, nhưng lại hàm chứa đủ tin tức.
“Ý là nó tạm thời an toàn.”
Nhiếp Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tông Dũng cười ha ha: “Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô kìa, thằng nhóc này cũng coi như là không phụ người có lòng nhỉ?”
Trong lời nói của ông mang ý trêu chọc,
Nhiếp Nhiên nghe mới phát hiện ra dáng vẻ lo lắng của mình, vì vậy cô vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói: “Quay lại chuyện chính, vừa rồi ngài nói A Cửu là người của chúng ta à?”
“Hoắc Hoành muốn bảo vệ người này, vậy chỉ có thể là người cung cấp tình báo cho nó, không thể là người của quân đội được.
Thân phận của nó đã sớm bị xóa rồi, chỉ có
ba bốn người biết đến sự tồn tại của nó, làm sao nó điều động người mình được?”
Lý Tông Dũng nói rất chắc chắn.
Nhiếp Nhiên trầm ngâm ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy cô ta không phải là người cung cấp tình báo.”
Lý Tông Dũng kinh ngạc hỏi, “Tại sao?”
Nhiếp Nhiên chậm rãi nói, “Anh ấy vừa nói một câu, một khi A Cửu ngồi tù thì cô ta sẽ thành con cờ bỏ đi, còn nói tôi nhất định phải nghĩ cách cho cô ta một thân phận có giá trị. Một người cung cấp tình báo thì cần thân phận giá trị làm gì? Hơn nữa bây giờ thân phận của tôi cũng lộ rồi, anh ấy bảo tôi cho cô ta thận phận, trừ binh lính ra thì còn gì giá trị được chứ?”
Nhiếp Nhiên thấy Lý Tông Dũng không phản đối, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy cô ta có liên quan gì đó với người phía sau, nếu không tại sao một khi cô ta ngồi tù lại thành con cờ bỏ chứ? chắc là vì anh ấy
không muốn manh mối này bị đứt, nên mới để A Cửu sống cho bên kia an tâm.”
Lý Tông Dũng gật đầu, “Cô nói có lý.”
Cô luôn là người đoán đúng hành động suy nghĩ của thằng nhóc kia nhất. Hơn nữa cô phân tích tỉ mỉ, và cũng rất phù hợp với phong cách làm việc của thằng nhóc kia.
“Nhưng những thứ này đều là suy đoán của tôi, người này rốt cuộc có thân phận gì thì vẫn phải chờ anh ấy nói.” Nhiếp Nhiên khẳng định: “Chắc chắn anh ấy biết A Cửu là ai, thậm chí ngay cả thân phận thật của cô ta cũng nắm được hết.”
Tên khốn kiếp này thế mà lại dám lừa mình!
Nói cái gì mà tin tưởng năng lực của anh,
Cửu Miêu không có vấn đề gì hết.
Rõ ràng ngay từ đầu anh đã biết thân phận cùng với mục đích xuất hiện của Cửu Miêu rồi.
Anh chỉ không muốn cô tham gia vào, muốn bảo vệ cô mà thôi.
Nhiếp Nhiên càng nghĩ càng buồn bực, nếu không nể tình anh làm gián điệp, có quá nhiều chuyện không thể làm khác được, cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.
Cô lạnh lùng híp mắt lại.
Lý Tông Dũng thấy cô nghiến răng nghiến lợi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là thằng nhóc kia đã lừa có gì đó, vì thế ông vội vàng ho nhẹ mấy tiếng, giảng hòa, “Nếu nó nói thế thì chắc là có lý do của nó, chúng ta cứ làm theo là được rồi.”
Nhiếp Nhiên biết Lý Tông Dũng đang giả ngốc để giúp Hoắc Hoành. Thế mà ông ta dám nói sau này sẽ giúp cô, ai ngờ Hoắc
Hoành vừa gặp chuyện là người làm thầy như ông ta đã nghiêng về phía anh rồi.
Nụ cười nghiền ngẫm của Nhiếp Nhiên khiến Lý Tông Dũng bắt đầu thấy lúng túng.
Dù sao ông cũng là bề trên, đương nhiên
Nhiếp Nhiên sẽ không làm khó ông, cô đè nén suy nghĩ trong lòng xuống, quay lại chủ đề kia: “Không để cô ta ngồi tù, còn phải cho cô ta một thân phận có giá trị, quả thật quá khó. Cô ta là người thận trọng cẩn thận, nếu như cứ thả ra như thế, chỉ sợ sẽ khiến cô ta nghi ngờ.”
Nếu chỉ không để cho cô ta ngồi tù thì Lý
Tông Dũng vẫn có cách, nhưng phải cho cô ta một thân phận giá trị thì đúng là khó quá.
“Cô có ý kiến gì không?” Ông hỏi Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên ngồi suy nghĩ một lát, đột nhiên nở nụ cười, “Có! Tôi có một cách rất hay, nhưng có lẽ phải cần đến sự giúp đỡ của ngài.”
Lý Tông Dũng hứng thú hỏi, “Ồ? Cô nói thử xem là cách gì.”
“Cách này là…”
Bóng đêm ngoài cửa sổ lạnh như nước.
Đèn trong phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng vẫn sáng, ánh đèn yếu ớt chiếu ra ngoài.
Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Nhiên và
Lý Tông Dũng mới nói chuyện xong.
“Chuyện này nói thì đơn giản, nhưng muốn thực hiện thì phải có kế hoạch tốt mới được, cô để tôi suy nghĩ đã.”
Vẻ mặt Lý Tông Dũng nghiêm túc, dễ nhận thấy là Nhiếp Nhiên đã cho ông một đề khó.
Nhiếp Nhiên cũng biết cách này của mình làm khó Lý Tông Dũng, vì thế không hề giục mà chỉ nói: “Tôi chỉ nghĩ ra được một cách không hoàn thiện này thôi, nếu ông có cách tốt hơn thì hay quá.”
Lý Tông Dũng cười nói: “Nếu cách này của cô vẫn tính là không hoàn thiện, thế chắc tôi cũng chẳng có cách nào tốt hơn rồi.”
Hai người lại nói chuyện thêm mấy câu rồi
Lý Tông Dũng bảo cô mau chóng đi nghỉ ngơi, dù sao cô đang bị thương, cộng thêm ngày mai sẽ mở kho vũ khí đạn dược, cần cô ở bên cạnh canh chừng, sẽ rất vất vả.