Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1666
CÓ LẼ ĐÃ GẶP CHUYỆN RỒI?
Hoắc Hoành không trả lời mà kinh ngạc hỏi ngược lại cô: “Em ra đảo à?
Không phải vết thương của em mới khỏi sao, sao lại ra đảo nhanh như vậy?
Em có bị thương không?”
“Không, em rất an toàn, bây giờ em chỉ muốn biết rốt cuộc Cửu Miêu là ai!”
Hoắc Hoành im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: “Em bắt cô ta rồi sao?”
Chỉ với câu nói này thôi là Nhiếp Nhiên đã có thể chắc chắn Hoắc Hoành vẫn luôn biết đến sự tồn tại của Cửu Miêu.
Chỉ là anh giả vờ như không biết thôi.
“Em giết cô ta rồi?” Hoắc Hoành lại hỏi.
“Không.”
“Thế thì tốt.”
Dễ thấy là giọng nói của anh đã thả lỏng hơn hẳn.
Chuyện này làm cho Nhiếp Nhiên càng không hiểu.
“Bây giờ anh có thể nói cho em biết rốt cuộc cô ta là ai không?”
Nhưng cô vừa mới dứt lời, đã nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến một tiếng ầm rất lớn. Tiếng nổ lớn đến nỗi cho dù là
Nhiếp Nhiên ở bên này cũng hơi biến sắc,
Tiếng gì thế?”
Hoắc Hoành chưa kịp trả lời, đã có một tiếng súng vang lên. Sau đó là tiếng ầm ĩ cùng với tiếng kêu la của đám thuộc hạ,
“Nhị thiếu, mau đi thôi!”
“Nhị thiếu, mau rời khỏi nơi này thôi!”
“Hoắc tiên sinh, không thể ở lại đây nữa, mau cùng chúng tôi rời đi thôi!”
mà mãi chưa trở lại. Trong phòng làm việc chỉ có một mình Nhiếp Nhiên, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy cái đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng “tích tắc… tích tắc…” cứng nhắc.
Năm phút… mười phút… mười lăm phút…
Lần đầu tiên Nhiếp Nhiên cảm nhận được việc chờ đợi khó chịu đến thế nào.
Mãi đến nửa tiếng sau, điện thoại trong tay cô mới rung lên khiến trái tim cô run rẩy.
Cô vội vàng bấm nút nghe, hỏi: “Rốt cuộc bên anh xảy ra chuyện gì thế?”
Thế nhưng trong điện thoại vẫn chỉ có tiếng súng, thậm chí cô còn nghe thấy cả tiếng bom nổ ầm ầm.
Trời ơi, rốt cuộc bây giờ anh đang ở đâu?
Tại sao lại có trận ác chiến quy mô lớn thế này?!
Sau khi nghe nửa phút tiếng súng, giọng nói bình tĩnh của Hoắc Hoành mới truyền đến, “Nhiếp Nhiên, bây giờ em nghe anh nói đây.”
Đoàng! Lại một tiếng súng vang lên.
“Giữ lại cô ta, nhất định phải nghĩ cách giữ lại cô ta!”
Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao, nhưng cô tin Hoắc Hoành làm thế nhất định là có lý do của anh.
Vì vậy cô không truy hỏi tình hình của anh nữa mà hỏi: “Anh muốn em giữ cô ta thế nào? Là cho cô ta tự do, để cô ta rời đi hay là để cô ta trong tù?”
“Không, không thể để cho cô ta ngồi tù, một khi ngồi tù, cô ta sẽ thành con cờ bỏ đi, em nhất định phải nghĩ cách cho cô ta một thân phận đủ giá trị.” Giọng Hoắc Hoành đi kèm với tiếng lửa đạn đùng đoàng vang lên.
Con cờ bỏ đi?
Nhiếp Nhiên nhạy bén bắt được từ này, nhưng bây giờ không thích hợp để hỏi.
Vì để anh yên tâm đối phó với những chuyện trước mắt, cô lập tức gật đầu,
“Được, em biết rồi.”
Cô tín nhiệm vô điều kiện, ngay cả một câu cũng không hỏi, chỉ trả lời như vậy khiến Hoắc Hoành rất cảm kích, “Còn những chuyện khác thì sau này anh sẽ nói cho em biết.”
“Được.”
“Em ở đó phải cẩn thận, đừng để bị thương nữa, nghe thấy chưa?”
“Vâng, anh cũng cẩn thận.”
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng vang đã hoàn toàn nuốt mất lời Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên biết có nói thêm gì nữa cũng vô ích, vì không muốn để anh phân tâm, cô
định cúp điện thoại, nhưng đột nhiên lại nghe thấy đầu kia truyền đến một tiếng hô to, “Nhị thiểu!”
Trái tim Nhiếp Nhiên theo tiếng gào kia mà dừng đập.
Tút tút tút…
Điện thoại lại ngắt kết nối một lần nữa.
Nhưng lần này, từ đầu đến cuối Nhiếp
Nhiên vẫn không đợi được anh gọi lại.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ư?
Không, không đâu, Hoắc Hoành nằm vùng mười năm đều bình an vô sự, không thể xảy ra chuyện gì trong trận bắn nhau này được.
Nhiếp Nhiên siết chặt điện thoại, sắc mặt rất khó coi.
Khoảng hai mươi phút sau, Lý Tông Dũng đi từ ngoài cửa vào.
“Sao rồi? Nói chuyện xong chưa?”
Nhiếp Nhiên bình ổn lại suy nghĩ của mình xong mới gật đầu, “Vâng, anh ấy bảo tôi dùng tất cả năng lực giữ cô ta lại.”
“Giữ cô ta lại? Chẳng lẽ cô ta là người của chúng ta à?” Lý Tông Dũng lẩm bẩm:
“Không thể nào, nó đã bị xóa khỏi hồ sơ quân đội rồi, hoàn toàn không có cách điều động người của quân đội mới đúng.”
Lý Tông Dũng xoắn xuýt chuyện thân phận của Cửu Miêu, mà Nhiếp Nhiên đã sớm không quan tâm đến Cửu Miêu nữa rồi.
“Tiểu đoàn trưởng.”
Lý Tông Dũng ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt
Nhiếp Nhiên hơi khó coi, “Sao thế? Có phải cô không thoải mái không? Có cần tôi lập tức phái người đưa cô đến bệnh viện không?”
Nói xong ông định gọi điện thoại nhưng bị Nhiếp Nhiên ngăn lại.
Cô cau chặt mày, nói với ông: “Vừa nãy lúc gọi điện thoại, tôi nghe thấy bên đó toàn tiếng súng tiếng nổ, sau đó có người gọi to tên anh ấy, rồi điện thoại tắt máy.”
Khóe mắt Lý Tông Dũng giật mạnh, “Ý cô là có lẽ nó đã gặp chuyện rồi?!”