Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1665
MỐI QUAN HỆ GIỮA BỌN HỌ
“Sao thế? Xảy ra vấn đề gì à?”
Lý Tông Dũng kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên một lòng muốn tìm Hoắc Hoành để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng lại quên mất Lý Tông Dũng.
Cô vội vàng chuyển trọng tâm, hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, lúc đầu anh ấy có nói với ngài sau khi bắt được cướp biển thì phải giải quyết như thế nào không?”
Nhiếp Nhiên cảm thấy nếu chuyện tấn công hòn đảo là do Hoắc Hoành đề cập, vậy có phải anh ấy muốn Lý Tông Dũng chú ý chuyện gì khác nữa không?
Lý Tông Dũng suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu trả lời: “Không có, khi ấy nó rất vội, chỉ
nói với tôi là có thể ra tay với hòn đảo này rồi, còn những thứ khác thì nó không nói.”
“Một câu dặn dò cũng không có à?”
Lý Tông Dũng thấy cô nhấn mạnh mấy lần, liền chìm vào trong suy nghĩ.
Chẳng lẽ ông để sót cái gì đó rồi à?
Lý Tông Dũng hồi tưởng lại rất lâu, cuối cùng lắc đầu khẳng định, “Không có.”
“Chẳng lẽ anh ấy bỏ sót thật à?” Nhiếp
Nhiên lẩm bẩm.
Không đúng, anh không giống kiểu người làm việc mà bỏ sót thế này.
Lý Tông Dũng thấy cô như vậy bèn hỏi:
“Rốt cuộc làm sao thế? Có phải cô gặp vấn đề gì không?”
Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại. Cô thấy đây không phải là chuyện đùa, Lý Tông Dũng là người liên hệ với Hoắc Hoành nên cũng thật sự cần phải được nói rõ, vì vậy
cô nói hết chuyện ở trên hòn đảo phía sau với ông.
“Sau khi tôi cùng người Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến lên bờ thì phát hiện ra có một nhóm người không giống cướp biển.”
“Không phải cướp biển?” Lý Tông Dũng cau mày lại, “Cô có ý gì?”
Chẳng lẽ là một đám người khác do Hoắc Hoành phải đi tiếp viên à?
Nhiếp Nhiên nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó, nói: “Chúng tôi đã sống mái với bọn chúng một trận ngắn, sau đó tôi vô tình thấy những tên cướp biển đó rất lạ mặt, tôi không quen ai cả.”
Lý Tông Dũng nghe thế mới yên tâm.
Ông còn tưởng là Hoắc Hoành phải thêm một nhóm người qua đó, hai bên gây ra tổn hại gì cho nhau.
“Vậy nói không chừng là người mà bạn chúng mới thu nhận thì sao? Sau khi Phó lão đại chết, ở đây đã xảy ra một trận nội chiến.”
Hơn nữa lúc ấy nhiều cướp biển như thế,
Nhiếp Nhiên không thể biết hết bọn chúng được. Nếu như chỉ dựa vào việc những tên cướp biển lạ mặt không quen biết đó mà nhận định bọn chúng không phải là cướp biển, vậy thì có phần khiên cưỡng quá.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Không thể nào. Lúc đó anh ấy đã đích thân giải quyết nội chiến. Mà sở dĩ anh ấy phải người tới tự giải quyết chính là vì xử lý hết những tên cướp biển này, khống chế toàn bộ kho vũ khí đạn dược, làm sao có thể để cho bọn chúng tìm thêm cướp biển khác đến nữa?”
Câu này rất có lý khiến Lý Tông Dũng không nói được gì.
Đúng thế, thằng nhóc kia muốn nắm chặt kho vũ khí đạn dược vào trong tay mình, ngay cả đám cướp biển cũ nó còn nghĩ
cách để diệt trừ, làm sao lại tìm cướp biển khác được?
“Vậy có phải là Hoắc Khải Lãng không yên phận, muốn tìm người để làm gì nữa không?” Lý Tông Dũng đột nhiên hỏi.
Vì để có thể liên lạc với người đứng sau nàn mà Hoắc Hoành đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ với Hoắc Khải Lãng. Nếu Hoắc Khải Lãng phản công thì cũng có thể lắm.
Nhưng khả năng này cũng không được
Nhiếp Nhiên tán thành.
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng sau đó lại phát hiện trên người A Cửu có một thứ.”
Khi ấy Diệp Tuệ Văn đã có thể bắn trúng Cửu Miêu rồi, nhưng lúc chuẩn bị tránh đi, cô lại thấy một hình xăm mờ mờ sau lưng cô ta khi cô ta nhảy lên tránh đạn.
Vì thế cô mới đổi ý, cứu Cửu Miêu.
Phát súng của Diệp Tuệ Văn bắn đúng là quá đẹp, vì có thể cứu Cửu Miêu, cô chỉ có thể kéo cô ta cùng nhảy xuống biển.
Đến bây giờ Nhiếp Nhiên vẫn không thể không lặng lẽ khen ngợi nữ binh Diệp Tuệ Văn này đúng là có tố chất. Mình chỉ nói có mấy câu ép cô ta thôi mà cô ta đã có thể bắn ra được một phát súng đẹp đến thế.
Lý Tông Dũng nghe thấy cô nói thế thì rất sốt ruột, “Thứ gì?”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, nói: “Trên lưng cô ta có một hình xăm rất mờ, chắc là đề phòng bị người ta phát hiện nên xóa đi rồi, mặc dù không thấy rõ, nhưng tôi cảm thấy giống với hình xăm của mấy tên cướp biển kia.”
“Liệu có phải là người của Hoắc Khải Lãng không?” Lý Tông Dũng lại hỏi.
Nhiếp Nhiên nghiêm túc lắc đầu, “Không thể nào, A Cửu tuyệt đối không thể là người của Hoắc Khải Lãng.”
Cô chắc chắn như vậy khiến Lý Tông Dũng cảm thấy kỳ quái, “Cô có chứng cứ gì mà lại khẳng định như thế?”
“Tôi không có.” Nhiếp Nhiên nói: “Nhưng
Hoắc Khải Lãng không cần phải cài người mình vào, hơn nữa ông ta vô cùng thận trọng, cũng rất cẩn thận, tuyệt đối không thể để lại manh mối trí mạng để người khác lần theo như thế.”
Lý Tông Dũng nghe xong cũng trầm ngâm gật đầu.
Nhiếp Nhiên lại tiếp tục nói: “Vả lại, tôi cũng từng dẫn một đám thuộc hạ của Hoắc thị đến đây, ít nhất tôi không phát hiện trên cổ tay bọn chúng có cái gì cả, cho nên tôi cảm thấy có thể những tên cướp biển này là của một nhóm người khác.”
“Nếu đúng như cô nói, thế thì phải điều tra kĩ mới được, tránh để đến lúc đó xảy ra vấn đề.” Lúc này vẻ mặt Lý Tông Dũng càng nghiêm túc lạnh lùng hơn, “Cô có nhớ hình dáng của hình xăm đó không?”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, “Bởi vì trời khá tối nên tôi chỉ thấy mờ mờ, nếu như ngài thật sự muốn tìm hiểu rõ thì cần chuyển thi thể của bọn chúng ra.”
Lý Tông Dũng gật đầu đồng ý, “Được, vậy tôi sẽ bảo người chuyển thi thể của đám cướp biển đó ra ngoài.”
Nói xong, ông lấy cái điện thoại màu đen trong ngăn kéo ra đưa cho cô, “Đây là điện thoại của cô.”
Nhiếp Nhiên nhìn cái điện thoại lạ trong tay liền nghĩ đến cái điện thoại bị Hoắc
Khải Lãng giữ lại.
Khi đó vì tự vệ và để xóa sạch nghi ngờ của
Hoắc Khải Lãng với Hoắc Hoành, cho nên cô chủ động nộp cái điện thoại kia lên.
Không biết Hoắc Hoành có lấy cái điện thoại đó về không.
Lý Tông Dũng nói: “Tôi vốn định bảo cô qua một khoảng thời gian ngắn nữa hãy gọi điện thoại cho nó, bởi vì bây giờ nó
không có ở trong nước, tình cảnh cũng vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu như suy nghĩ của cô là thật, tôi cảm thấy cần phải nhắc nhở nó sớm mới được.”
Nói rồi ông thu dọn đồ đạc trên bàn, đội mũ vào, đứng lên, dặn dò cô một câu,
“Tranh thủ thời gian, tôi đến phòng điều khiển một lát.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, đợi Lý Tông Dũng đi ra ngoài rồi cô mới bấm số điện thoại duy nhất trong đó.
Điện thoại vang lên rất lâu mà không có ai nghe máy.
Nhiếp Nhiên nghĩ đến câu Lý Tông Dũng nói anh đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.
Chẳng lẽ anh bây giờ không thể nghe điện thoại à?
Nhiếp Nhiên lập tức quyết định cúp điện thoại, tránh gây ra vấn đề gì đó cho anh.
Nhưng ngay khi cô định cúp điện thoại thì lại kết nối được.
“Có chuyện gì thế?” Giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy vang lên khiến
Nhiếp Nhiên thoáng ngẩn ngơ, đến nỗi không chú ý đến giọng nói lạnh lùng của anh.
Cô vội vàng lấy lại tinh thần, lên tiếng trả lời: “Là em.”
Lần này bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó tiếng Hoắc Hoành lại truyền tới, “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì à? Hay là vết thương có chỗ nào không ổn?”
Không còn sự trầm thấp lạnh nhạt như vừa rồi nữa, mà có thêm mấy phần lo lắng và sốt ruột.
“Không, em ổn cả.” Nhiếp Nhiên biết lúc này anh đang ở trong cảnh nguy hiểm, vì vậy giấu chuyện mình bị thương, nói dối mình không sao.
Hoắc Hoành nghe thấy thế mới dịu lại một chút, “Vậy sao lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Nhiếp Nhiên không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: “Rốt cuộc Cửu Miêu là ai?”