Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1664
TÔI MUỐN GỌI ĐIỆN THOẠI CHO ANH ẤY
Không cần đâu! Bây giờ tôi không sao cả, chờ xong việc bên kho vũ khí đạn dược rồi tôi mới về.”
“Như vậy sao được!”
Lý Tông Dũng đang muốn từ chối thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Chỉ có tôi từng vào kho vũ khí đạn dược đó, nếu như không có tôi, mọi người sẽ rất dễ xảy ra chuyện.”
Nếu như lời Hồ Tứ nói là thật, thế thì không thể tự tiện mở kho vũ khí đạn dược đó ra được.
Lý Tông Dũng nghe thấy thế, nhất thời không thể phải bác được. Sở dĩ ông chọn
Nhiếp Nhiên, trừ việc cô nắm rõ địa hình nơi này ra, còn có một nguyên nhân chính là cô đã từng tiến vào kho vũ khí đạn dược.
Nhưng sau đó ông lại nói: “Vậy thì để binh lính ở lại canh gác, đợi cô khỏi đã rồi hãy nói.”
Hòn đảo đã được khống chế rồi, chậm vài ngày cũng không sao, nhưng cô bị thương thì phải kịp thời cứu chữa.
“Như vậy sao được!” Nhiếp Nhiên cau mày,
“Chúng ta đều không rõ kho vũ khí đó thế nào, bây giờ đã kéo dài bốn ngày rồi, nếu còn kéo dài nữa mà xảy ra chuyện thì sao, hơn nữa ngài cũng rất rõ chuyện này không thể kéo dài được mà.”
Lý Tông Dũng biết cô đang ám chỉ điều gì.
Cô sợ kế hoạch của thằng nhóc kia vì cô mà bị gián đoạn.
Haiz…
Nhìn thì tưởng cô lạnh nhạt với thằng nhóc kia, nhưng thực tế có khi cô cũng không biết mình quan tâm tới anh nhiều thế nào.
“Được rồi, cô cứ truyền nước trước đi, hạ sốt thì tôi sẽ đồng ý để cho cô ở lại. Nếu như truyền nước xong mà cô vẫn sốt thì lập tức trở về.” Lý Tông Dũng nói câu cuối cùng rất quả quyết, hoàn toàn không cho
Nhiếp Nhiến bất cứ cơ hội thương lượng nào.
Nhiếp Nhiên đồng ý.
Cô cũng rất tiếc mạng, khó khăn lắm mới sống sót được, làm sao có thể làm liều chứ?
Dưới mệnh lệnh của Lý Tông Dũng, người của tổ y tế lập tức đi tới truyền nước cho cô.
Lúc này, tiếng nổ ầm ầm của máy bay trực thắng vang lên từ xa, sau đó máy bay từ từ đáp xuống boong tàu.
Lý Kiêu và Hà Giai Ngọc nhảy xuống, chạy tới chỗ Nhiếp Nhiên đầu tiên.
“Chị Nhiên!”
Hà Giai Ngọc không thèm để ý đến tiểu đoàn trưởng, lảo đảo chạy tới bên cạnh
Nhiếp Nhiên, “Sao rồi? Chị vẫn ổn chứ? Có bị thương không? Bị thương có nặng không? Bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không?”
Nhiếp Nhiên không chịu nổi một loạt câu hỏi của cô ta, cô vội vàng hô dừng, “Không sao, tôi rất ổn, chỉ bị thương ngoài da thôi, cô bình tĩnh đi!”
Mắt Hà Giai Ngọc đỏ lên, Nhiếp Nhiên đang truyền nước bị cô ta ôm chặt lấy.
“Hu hu hu, chị Nhiên, chị dọa chết em rồi, có phải chỉ cảm thấy dọa em hai lần vẫn chưa đủ không! Chị muốn dọa chết em mới chịu được à! Em cứ tưởng là chị đã chết thật. Chị không biết được tâm trạng của em lúc đó đâu, em sắp khóc đến chết luôn đấy!”
Lúc cô ta nói, mấy người Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ cũng nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống.
Khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên, ai cũng đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Nhiếp Nhiên thấy Hà Giai Ngọc vì kích động mà nói năng lộn xộn, lại thấy mấy người phía xa ai cũng lôi thôi lếch thếch liền nhướng mày lên cười với bọn họ.
Nụ cười quen thuộc này khiến trái tim bọn họ co rút lại.
Mới có bốn ngày mà như cách cả một đời.
Nhiếp Nhiên chỉ nở nụ cười được một giây đã khẽ cau mày lại, nói với Hà Giai Ngọc:
“Cô còn không buông tay ra, có lẽ tôi sẽ chết thật đấy.”
Hóa ra Hà Giai Ngọc ôm cô quá chặt, cô sợ đầu kim chọc thủng tĩnh mạch nên không thể nhúc nhích, bây giờ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi.
“Hà Giai Ngọc.” Lý Kiêu vội vàng tiến đến kéo Hà Giai Ngọc.
“Em xin lỗi em xin lỗi, chị có sao không?”
Hà Giai Ngọc luống cuống buông tay ra.
Nhiếp Nhiên xua tay, “Không sao, tôi chỉ hơi mệt, muốn ngủ một lúc.”
Người cô đợi đều đã đến rồi, họ cũng đã thấy cô khỏe mạnh, lúc này cô đã có thể nghỉ ngơi.
Mặc dù bốn ngày qua trông cô rất thoải mái, nhưng trên thực tế cô chỉ giả vờ cho Cửu Miêu thấy thôi.
Lúc đó máu chảy ướt đẫm ống tay áo cô, còn bơi lâu và sốt nhẹ, cô đâu có sức mà liều với Cửu Miêu.
Cô chỉ muốn dọa cô ta, đề phòng cô ta nhân cơ hội cô bị thương mà ra tay giết cô.
Nhiếp Nhiên quay người đi vào bên trong khoang thuyền.
Hà Giai Ngọc lập tức đi theo cô, đỡ lấy cô,
“Được được được, em đỡ chị về ngủ.”
“Tôi chỉ buồn ngủ chứ không tàn phế, tôi tự đi được.” Nhiếp Nhiên cạn lời, tại sao ai thấy cô cũng muốn đỡ thế?
Nhiếp Nhiên vào bên trong khoang thuyền thay quần áo khô, lại ăn một ít đồ ăn lỏng, sau đó ngủ suốt một ngày.
Đến khi cô tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Kim tiêm trên tay đã được rút ra, miệng vết thương cũng được dán lại.
Nhiếp Nhiên ngồi dậy, thấy bên trong khoang thuyền không có một ai.
Giờ này mà không có ai ngủ đúng thật là kỳ la.
Song lúc này cô không có tâm trạng đầu mà quan tâm tới bọn họ, cô lần mò đi ra khỏi phòng, đến thẳng phòng làm việc của
Lý Tông Dũng.
Vừa rồi cô còn yếu, không suy nghĩ được gì nên tạm thời gác lại rất nhiều chuyện. Bây giờ đã tỉnh rồi thì phải giải quyết từng chuyện một.
Cốc cốc cốc.
Nhiếp Nhiên gõ nhẹ lên cửa phòng Lý Tông Dũng
Không lâu sau giọng nói uy nghiêm quen thuộc của Lý Tông Dũng đã vang lên, “Vào đi.”
Lý Tông Dũng thấy người đẩy cửa vào là Nhiếp Nhiên, lập tức cau mày lại, “Cô không nghỉ ngơi mà đến đây làm gì?”
“Tôi có việc tìm ngài.”
Lý Tông Dũng thấy vẻ mặt cô nghiêm túc thì khó hiểu hỏi: “Sao thế, còn có chuyện gì nữa à?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh ấy, muốn lập tức gọi điện thoại cho anh ấy!”