Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1663
ĐƯỢC CỨU
Trên mấy chiếc thuyền phía xa, đám người Lý Tông Dũng đứng ở trên boong thuyền dùng ống nhòm nhìn tình hình phía trước.
Chiếc thuyền nhanh chóng tiến lên, khói đen gắt mũi khiến bọn họ càng thêm chắc chắn đây là tín hiệu Nhiếp Nhiên truyền tới.
Khói dày lớn thế này phải trải qua mấy ngày mới hình thành được.
Những người đó nhìn khói dày đặc cuồn cuộn trước mặt, trong lòng vừa vui mừng vừa đau lòng.
Vui mừng là vì cuối cùng cũng tìm được cô.
Nhưng đau lòng vì có thể phát ra tín hiệu mà cô phải dùng khói đen gay mũi thế này, không biết phải chịu khổ thế nào.
Bây giờ bọn họ chỉ mới tiến vào đã cảm thấy gắt mũi sặc sụa, nhưng cô lại luôn ở đó, còn bị thương, nghĩ thôi cũng cảm thấy chua xót.
Cuối cùng một bóng người cũng xuất hiện.
“Ở đó có người!” Binh lính Quân khu 9 chỉ cái bóng đen đó, hô lên.
Vẻ mặt mọi người phấn chấn, lập tức nhao nhau tiến lên.
Thuyền càng lúc càng đến gần, bóng người kia cũng càng lúc càng hiện rõ ra trước mặt mọi người.
“Là Nhiếp Nhiên!” Đội trưởng Lưu lập tức nói.
Lý Tông Dũng vội vàng dùng ống nhòm nhìn ra xa.
Quả nhiên, Nhiếp Nhiên đứng thẳng tắp ở trong khói đen, yên lặng chờ đợi.
Khói dày bay lên cuồn cuộn, gần như vậy kín lấy cô.
Không có ánh mặt trời, mùi gắt mũi ngập tràn khắp nơi.
Mặc dù bốn ngày không rửa mặt chải đầu, mặt mũi lem luốc, áo cô mặc còn thiếu một cái tay áo, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Nhưng đôi mắt cô vẫn bình tĩnh như nước, vẻ mặt ung dung, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười.
Dường như cô đã sớm đoán được bọn họ sẽ xuất hiện.
Giống với việc bọn họ không tin là cô sẽ chết.
Không biết tại sao, những nam binh từ trước đến giờ không dễ rơi nước mắt kia lại thấy mùi hơi cay cay. 1
Thuyền dừng ở trên mặt biển, những người đó vội vàng nhảy xuống biển, ai cũng chạy nhanh đến trước mặt Nhiếp
Nhiên dù nước ngập đến ngang eo.
“Cô thật sự có thể bảo vệ tôi à?” Cửu Miêu đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô.
Ý cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên vẫn không thay đổi: “Chỉ cần có an phận, tôi sẽ làm được.”
Cửu Miêu cụp mắt xuống, suy nghĩ.
“Thật ra ngay từ đầu cô đã không có lựa chọn khác rồi. Cửu Miêu, muốn sống thì cô chỉ có thể nghe tôi.” Nhiếp Nhiên đi về phía trước, hoàn toàn không để ý xem cô ta có hành động gì không.
Đám người Ngô Sướng cùng với Phương Lượng chạy tới chỗ cô.
“Em có sao không? Có vấn đề gì không? Có bị thương không?” Phương Lượng lao đến đầu tiên, giọng nói vô cùng sốt ruột và lo lắng.
“Em không sao.” Cho dù dưới tình huống này, đôi mắt đen sáng ngời của cô vẫn bình tĩnh như thường.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
Phương Lượng nghe thấy cô nói thế, lại cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định có thật sự không sao, trái tim thấp thỏm mấy ngày nay mới được yên.
“Nếu đã không sao thì mau lên thuyền về thôi.” Uông Tư Minh là người thứ hai chạy tới, anh ta vội vàng nói với Nhiếp Nhiên và Phương Lượng.
“Đúng đúng đúng, mau về thôi, về cho quân y khám vết thương trên bả vai em, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì không ổn đâu.”
Phương Lượng tiến lên định đỡ cô.
“Không cần, em tự đi được, mọi người đưa tên cướp biển phía sau lên thuyền là được rồi.” Nhiếp Nhiên từ chối anh ta, chỉ sau lưng.
“Cướp biển?” Phương Lượng và Uông Tư Minh hơi ngẩn ra, nhìn ra phía sau củ, quả nhiên thấy Cửu Miêu vẫn còn đứng ở trong khói đen.
“Em luôn giữ hắn à?” Phương Lượng hỏi với vẻ không tin được.
“Vâng.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, đi về phía thuyền.
Lúc này những người Quân khu 2 chạy tới, sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên rồi thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi! Nhiếp Nhiên, cô dọa chết chúng tôi rồi!” Ngô Sướng như vừa được sống sót sau tai nạn, nói: “Nếu còn không tìm được cô, tôi đoán Dương Thụ sẽ điên mất.”
Ngô Sướng nghĩ đến vẻ mặt u ám nặng nề của Dương Thụ hai ngày qua mà thấy hơi sợ hãi.
Thật ra không chỉ Dương Thụ, còn có
Nghiêm Hoài Vũ cùng với hai nam binh vừa rồi chạy nhanh nhất kia, mặt ai cũng không nén được cảm xúc, giống như muốn ăn thịt người.
Thật ra từ sau khi Nhiếp Nhiên mất tích, cả đơn vị đều bao phủ một tầng khói mù.
May mà bây giờ tầng khói mù này đã tan đi rồi.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta, “Ồ?
Thật vậy à?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Ngô Sướng không ngừng gia tăng độ thiện cảm cho chiến hữu cũ của mình.
Nhiếp Nhiên cười khẽ, nhìn quanh một vòng mới phát hiện Nghiêm Hoài Vũ và Hà
Giai Ngọc không lao đến trước, ngay cả Lý
Kiều cũng không thấy bóng dáng đâu cả,
“Bọn họ đâu?”
Ngô Sướng nói: “Cô nói Dương Thụ hả, bọn họ đều đang trên máy bay trực thăng, có lẽ là vừa mới nhận được tin tức và đang trở lại.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó lên thuyền.
Phương Lượng và Uông Tư Minh cũng áp giải Cửu Miêu lên thuyền.
Đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu nhìn thấy
Cửu Miêu, bước chân hơi khựng lại.
Trời đất, bọn họ không hoa mắt chứ?
Tên cướp biển này…
Vào lúc này rồi mà Nhiếp Nhiên vẫn có thể bắt được tên cướp biển này?!
Mặc dù dòng nước ngầm không quá nhiều, nhưng rơi xuống biển rồi vẫn có thể bắt được, thế thì đúng là giỏi thật.
Hơn nữa tên cướp biển này một lòng muốn chạy trốn, ra tay với Nhiếp Nhiên cũng không lưu tình.
Giờ đây có thể khiến hắn ngoan ngoãn chịu trói thế này đúng là khiến người ta thấy bất ngờ.
Cô có sao không?” Nhưng đối với Lý Tông Dũng mà nói thì tên cướp biển này đã không phải là chuyện quan trọng nhất nữa rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất là an nguy của Nhiếp Nhiên, “Có khó chịu chỗ nào không?”
Nhiếp Nhiên cười, nói đùa với ông: “Nếu như cho tôi cái bánh bao, tôi nghĩ tôi sẽ không có chỗ nào khó chịu nữa.”
Lý Tông Dũng thấy cô vẫn có sức nói đùa với mình, trong lòng cũng thả lỏng một chút, “Được, đợi quân y khám xong, chắc chắn cô không có bất cứ vấn đề gì, cô muốn bao nhiêu bánh bao tôi cũng cho cô.”
Nói xong ông liền gọi quân y tới.
Rõ ràng vết thương do dao gây ra đã được bốn ngày rồi, còn ngâm trong nước biển, thế mà cô vẫn bình thản nói chuyện với mình, hoàn toàn không cảm thấy mình đang bị thương.
Những bác sĩ của tổ y tế vội vàng tiến lên, làm đủ các bước kiểm tra cơ bản.
Hai bác sĩ khác lập tức cởi lớp vải băng bó vết thương của cô ra.
Ban đầu còn đỡ, nhưng đến khi tháo lớp cuối cùng ra, tay bác sĩ bỗng run lên.
Ngay cả những người xung quanh cô cũng đồng loạt hít sâu một hơi.
Xung quanh vết thương kia đã trắng bệch, bên trong hoàn toàn lở loét, thậm chí còn có mủ rỉ ra do bị viêm, nhìn vô cùng đáng sợ.
Đã thế này rồi mà cô vẫn có thể cười nói tự nhiên được.
Lý Tông Dũng biết ngay cô gái này vẫn làm bừa như trước, lập tức cau mày lại.
Thấy mãi mà bác sĩ kia không có phản ứng gì, ông mất kiên nhẫn, “Cậu còn đợi cái gì nữa, mau chữa đi!”
Bác sĩ gật đầu, “Vâng vâng vâng.”
Sau đó anh ta bảo hai bác sĩ bên cạnh cầm đủ loại thuốc tiêu viêm đến.
“Nếu vết thương còn kéo dài nữa sẽ dẫn đến nhiễm trùng máu.” Bác sĩ nói với
Nhiếp Nhiên.
“Vậy phải chữa thế nào? Liệu có xảy ra chuyện gì lớn không?” Lý Tông Dũng giành hỏi trước Nhiếp Nhiên, nhưng sau khi hỏi xong lại cảm thấy không đủ: “Hay là dùng máy bay trực thăng đưa đến bệnh viện đi?”
“Tiểu đoàn trưởng, ngài bình tĩnh, anh ta nói là kéo dài mới bị như vậy, tức là bây giờ chưa bị.” Nhiếp Nhiên vừa bôi thuốc, vừa an ủi Lý Tông Dũng.
Những câu này không chỉ không có tác dụng, mà còn khiến cô tự chuốc lấy tai họa.
Lý Tông Dũng cau chặt mày lại, đau lòng trách cô: “Cô còn nói à? Nếu cô không khăng khăng bắt tên cướp biển đó thì cũng không đến nỗi này.”
Nhiếp Nhiên ra sức gật đầu, “Vâng vâng vâng, tôi sai rồi, lần sau thấy cướp biển muốn chạy trốn, tôi nhất định sẽ coi như không thấy, tuyệt đối không tham gia.”
“Cô còn có tâm trạng nói đùa với tôi à!”
Lý Tông Dũng vừa tức vừa lo, nhưng lại không thể làm gì.
Nhiếp Nhiên cười, quay sang cầu cứu quân y: “Bác sĩ, chắc tôi không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ? Anh phải chọn lời mà nói chứ, nếu không tôi trở về chắc chắn sẽ bị tiểu đoàn trưởng nhất vào trong phòng tối với tội danh là bắt cướp biển bị thương.”
Bác sĩ bôi thuốc cho Nhiếp Nhiên xong rồi nói: “Mặc dù vấn đề không quá nghiêm
trọng, nhưng bây giờ cô đang sốt nhẹ, cộng thêm vết thương bị nhiễm trùng lâu, vẫn cần phải kiểm tra toàn diện. Bây giờ truyền nước cho cô trước, tất cả phải đợi sau khi trở về mới có thể quyết định.”
“Vậy bây giờ đưa cô ấy về ngay đi.”
Lý Tông Dũng định đi ra lệnh, lại bị Nhiếp
Nhiên ngăn cản. 10