Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1662
TOÀN LỰC CỨU VIÊN
Nhất là đơn vị dự bị, từ trước đến giờ bọn họ chỉ thấy Lý Tông Dũng không giận mà uy, đâu có thấy ông giận dữ, thậm chí còn muốn động thủ thế này bao giờ.
Mấy sĩ quan huấn luyện muốn tới giải vây nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng nhìn chằm chằm.
Lý Tông Dũng tiếp tục nói: “Nếu Nhiếp
Nhiên không cứu binh lính của anh, anh đã phải nộp đơn từ chức rồi! Đâu có còn mặt mũi mà đứng ở chỗ này!”
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức thay đổi, “Anh… anh…”
Đây là vết sẹo của ông ta, Lý Tông Dũng nói ra không hề kiêng dè thế này làm ông ta không nói được gì, ngực không ngừng phập phồng.
Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn cùng với những người Quân khu 2 từng được Nhiếp
Nhiên giúp nghe thấy Lý Tông Dũng nói thế, cũng không nhịn được nhao nhao nói:
“Sư đoàn trưởng, chúng tôi muốn tiếp tục tìm kiếm.”
“Đúng vậy, Sư đoàn trưởng, chúng tôi muốn tiếp tục tìm kiếm.”
“Sư đoàn trưởng, Nhiếp Nhiên đã cứu chúng tôi, chúng tôi không thể đi thế này được.”
“Sư đoàn trưởng, chúng tôi không muốn bỏ cuộc thế này…”
“Sư đoàn trưởng…”
“Sư đoàn trưởng…”
“Sư đoàn trưởng…”
Nghe thấy tiếng hộ của các binh lính, vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng chuyển từ tức giận sang kinh ngạc.
Ông ta không ngờ đám binh lính này lại làm trái mệnh lệnh của mình, đứng về phía Lý Tông Dũng.®
Lần này Nhiếp Thành Thắng cũng hết cách rồi.
Không nói đến việc Lý Tông Dũng là chỉ huy trưởng của lần hành động này, mà ngay cả lý lịch của ông đã vượt xa Nhiếp Thành Thắng.
Chỉ riêng việc ông từng đảm nhiệm chức vụ thiếu tướng của Quân khu 9, Nhiếp Thành Thắng cũng không thể không nghe theo ông.
“Nếu Tiểu đoàn trưởng Lý muốn tìm kiếm, vậy thì tìm kiếm đi! Những hậu quả của việc kéo dài thời gian làm lỡ việc này cũng xin Tiểu đoàn trưởng Lý tự mình gánh chịu!” Nhiếp Thành Thắng sầm mặt lại nói.
“Yên tâm, tôi sẽ không đẩy trách nhiệm cho anh.” Lý Tông Dũng buông tay ra, quay lại nói với các binh lính Quân khu 2: “Tất cả mọi người lập tức tham gia vào hành động tìm kiếm cứu người!”
“Rõ!”
Người Quân khu 2 phấn chấn hô một tiếng, sau đó lần lượt bắt đầu tìm kiếm cứu người một lần nữa.
Lý Tông Dũng nói với Trần Quân cùng với
SĨ quan huấn luyện của hai đội khác bên cạnh mình: “Dặn binh lính canh phòng kho vũ khí đạn dược cẩn thận, sau đó điều người của chúng ta đưa những tên cướp biển này về trước.”
“Rõ!”
Sĩ quan huấn luyện ba đội lập tức hô một tiếng rồi đi làm việc.
Tất cả mọi người lại bắt đầu tìm kiếm cứu người.
Song dù bọn họ tìm kiếm thế nào, Nhiếp
Nhiên vẫn giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Nhìn trời dần tối xuống rồi lại sáng lên, vẻ mặt Lý Tông Dũng càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.
Bốn ngày.
Đã bốn ngày rồi.
Rốt cuộc cô ở đâu, Nhiếp Nhiên!
“Tiểu đoàn trưởng…” Lúc này Trần Quân không thể không tiến lên nói với ông ta:
“Đã bốn ngày rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sao?”
Lý Tông Dũng đứng ở trên boong tàu, nhìn mặt biển yên lặng không một gợn sóng ở phía xa, im lặng không nói gì.
Trần Quân thấy ông không nói gì, cuối cùng cũng chỉ có thể định rời đi.
“Bảo Quân khu 2 đi trước đi.” Ngay lúc
Trần Quân định rời đi, lại nghe thấy tiếng
Lý Tông Dũng truyền từ phía sau tới, “Nếu như Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến cũng muốn rút lui, thế thì để bọn họ đi đi.”
Trần Quân ngẩn ra, sau đó gật đầu, “Rõ.”
Nhưng sau khi tin tức này truyền ra, người
Quân khu 2 đều không muốn rời đi, hơn nữa nhất định muốn hỗ trợ tìm kiếm đến khi nào tìm được mới thôi.
Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến cũng nói như vậy.
Nếu tất cả mọi người đều nói thế, đương nhiên Nhiếp Thành Thắng cũng chỉ có thể lại đây đợi nhìn thi thể của Nhiếp Nhiên.
“Nếu như không tìm được trong vùng biển này, thế thì mở rộng phạm vi đi.” Lúc này đội trưởng Vụ nói với Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng nhìn mặt biển, dừng lại mấy giây, gật đầu nói: “Ừm, vậy thì phiền cậu rồi.”
“Không có gì.” Đội trưởng Vụ nói xong cũng dẫn người đi.
Mở rộng phạm vi đồng nghĩa với việc phải bố trí tất cả lại từ đầu.
Lúc này Lý Kiêu chủ động đề nghị phái thêm một chiếc máy bay trực thăng khác ra ngoài tìm.
“Đã 96 tiếng rồi, nếu như Nhiếp Nhiên còn sống, nhất định cô ấy sẽ nghĩ cách lên đảo gửi tin tức cho chúng ta, cho nên tôi muốn kiểm tra tất cả những hòn đảo trong phạm vị một trăm hải lý trở lại đây!” Cô nói.
Mấy ngày nay bọn họ đều tìm kiếm ở dưới biển, nhưng không ai chú ý đến đảo.
Hơn nữa vùng biển này có sương mù dày như vậy, không đến gần sẽ không thể thấy rõ có tín hiệu cầu cứu hay không.
Vì thế, cô quyết định phải lục soát tất cả những hòn đảo ở vùng biển này mới được.
Lý Tông Dũng cảm thấy Lý Kiêu nói có lý bèn vội vàng đồng ý, “Được! Lập tức phái ba chiếc máy bay trực thăng tìm kiếm tất cả những hòn đảo trong phạm vi một trăm hải lý.”
Lần tìm kiếm mở rộng này khiến mọi người dấy lên chút hy vọng.
Sau đó đám người Hà Giai Ngọc cũng yêu cầu tham gia.
Mấy người bọn họ chia nhau ra lên ba cái máy bay trực thăng, tìm kiếm ở các phương hướng khác nhau.
Trong sương mù dày đặc, hai chiếc máy bay trực thăng tiếp tục tìm kiếm trên mặt biển, ba chiếc khác thì bay đến những hòn đảo xung quanh.
Hà Giai Ngọc và Lý Kiêu ngồi cùng một chiếc máy bay trực thăng, đến mỗi hòn đảo, Lý Kiêu đều yêu cầu bay thấp tìm một vòng khắp đảo, đề phòng bị sót.
Không biết đã qua bao lâu sau, Lý Kiêu thấy sương mù dày đặc trước mặt hình như u ám hơn, khác với sương mù xung quanh.
“Khu vực phía trước sắp mưa à?” Lý Kiêu nhìn trước mặt, khẽ cau mày lại.
“Hình như thế, hay là vòng qua khu vực này đi.” Phi công kia nói xong định thay đổi lộ trình bay.
Nhưng lúc này, Lý Kiêu lại từ chối, “Không, bay qua khu vực này.”
“Bay qua? Ngộ nhỡ là khu vực sấm sét, chúng ta sẽ rất nguy hiểm.” Phi công không đồng ý.
“Vậy thì bay qua ở tầng trời thấp.”
Lý Kiêu cố chấp như vậy khiến phi công hết cách. Anh ta chỉ có thể giảm độ cao, định nhanh chóng bay qua tầng mây còn chưa hình thành ở khu vực kia.
Càng đến gần, sương mù lại càng u ám hơn.
Máy bay trực thăng dần dần biến mất trong sương mù.
“Quái lạ, chỗ này cũng không có tầng mây sấm sét gì cả.” Lúc bay qua lớp sương mù dày đặc màu đen kia, phi công khó hiểu lẩm bẩm một câu.
Nhưng chính câu này lại khiến Lý Kiêu trợn to mắt, cô lập tức xoay người kéo mạnh cửa khoang máy bay trực thăng ra.
Phi công ngớ người.
“Này, cô làm… khụ khụ khụ…” Anh ta còn chưa nói xong, sương mù dày đặc kia đã bay vào, còn mang theo mùi cao su gắt mũi khiến anh ta ho sặc sụa.
Cao su?
Sao tự dưng sương mù ở đây lại có mùi cao su?
Chưa đợi phi công kia nghĩ ra lý do, Lý
Kiêu đã hô lên: “Là tín hiệu, đây là tín hiệu của Nhiếp Nhiên! Mau, mau quay lại!”
Phi công nhanh chóng quay lại.
“Có thật không? Đây là tín hiệu của chị
Nhiên à?” Lần này Hà Giai Ngọc cũng phấn chấn, cẩn thận nhìn xuống dưới.
Nhưng trừ khỏi đen dày đặc ra thì không có gì cả. Máy bay trực thăng không thể hạ cánh xuống được.
Vì vậy bọn họ lập tức gửi yêu cầu về trụ sở chính, đồng thời yêu cầu phái thuyền đến.
Cuối cùng tiếng máy bay trực thăng bay quanh quẩn ở giữa không trung cũng đã khiến hai người trên đảo chú ý.
Bốn ngày qua Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu không hẳn quá chán nản, kỹ năng sinh tồn dã ngoại của hai người đều không tệ, thỉnh thoảng còn có thể kiếm được đồ ăn, ít nhất không chết đói.
Sau đó bọn họ còn dựng một chỗ ẩn nấp nho nhỏ tạm thời.
Nhưng vì mất máu quá nhiều, thân thể yếu ớt nên Nhiếp Nhiên vẫn bị sốt nhẹ.
Lúc cô đang nằm nghỉ ngơi thì nghe thấy trong không khí truyền tới tiếng ù ù rất nhỏ, thế là mở mắt ra.
“Bọn họ tới rồi!”
Cửu Miêu đang đốt khói đen nghe thấy thế, lập tức dừng tay lại.
Mấy ngày nay hai người bọn họ chung sống với nhau cũng coi như yên ổn vô sự, nhưng cứu viện vừa xuất hiện, vẻ mặt Cửu
Miêu lập tức thay đổi.
Lúc này Nhiếp Nhiên không quan tâm được đến cô ta nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn sương mù dày đặc trên bầu trời, im lặng lắng nghe, phát hiện máy bay trực thăng đang quanh quẩn ở tầng trời thấp trên đầu bọn họ.
“Bọn họ tìm được chúng ta rồi.” Nhiếp
Nhiên chủ động chạy tới hạn cho khói đen mạnh hơn, đồng thời dặn dò Cửu Miêu:
“Nếu cô muốn sống thì im miệng cho tôi!
Đừng có giở trò gì, nếu tôi đã nói muốn bảo
vệ cô thì chắc chắn sẽ làm, nhưng nếu cô không an phận, vậy thì đừng trách tôi.”
Ánh mắt Cửu Miêu lạnh lùng, mím chặt môi không nói gì. Rõ ràng là đang suy nghĩ rốt cuộc có nên tin cô lần này không.
Sau khoảng mười phút, trên mặt biển phía xa xuất hiện hai ba chấm đen, sau đó dần dần lao đến phía bọn họ.
Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!