Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1661
DỪNG CỨU VIỆN
Sắc trời lại tối xuống.
Nhiếp Nhiên dừng đốt, ngồi ở bên cạnh đống lửa.
Trong đêm tối, cho dù khói có dày thế nào cũng vô dụng, còn không bằng đừng tốn công nữa.
Thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên bình tĩnh, Cửu Miêu cũng không có gì để nói, chỉ có thể ngồi cùng với cô.
Trên hòn đảo nhỏ yên tĩnh tịch mịch trừ tiếng sóng biển ra, chỉ còn lại tiếng củi đang kêu “tí tách”.
Nhiếp Nhiên lại ném một ít củi vào, sau đó kiếm một chỗ nằm xuống.
Mấy ngày nay cô không được ngủ một giấc tử tế, bây giờ cô nhất định phải nghỉ ngơi,
nếu không thể lực không chịu nổi, không có đồ để ăn no, lại còn bị thương thì sẽ rất dễ chết.
Lửa cháy bùng lên.
Nhiếp Nhiên gối hai tay sau gáy ngủ.
Cửu Miêu ngồi ở bên cạnh khẽ cau mày lại.
Là sao, coi cô ta là vệ sĩ à?
Có phải cô vô tư quá rồi không?
Bây giờ hai người bọn họ chỉ tạm thời ngừng chiến mà thôi, không có nghĩa là hai người đã hóa địch thành bạn.
Cô gái này dám ngủ như bên cạnh không có người ngay trước mặt mình thế này chẳng lẽ không sợ mình lén giết cô ta à?!
Cửu Miêu nắm chặt cành cây, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Nhưng sau đó cô ta nghĩ lại, Nhiếp Nhiên là người có tâm tự tinh tế, lại nhiều màu tính, làm việc cẩn thận chặt chẽ, cô có thể
thản nhiên nằm ở đó không hề cảnh giác nào, có lẽ là lại có mục đích gì đó.
Vì thế, Cửu Miêu buông cành cây ra, ngồi im làm “vệ sĩ” miễn phí cho Nhiếp Nhiên.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, từ trời tối đến khi trời sáng, ngoại trừ Nhiếp Nhiên ngủ vô cùng say ra, những người khác đã hai đêm chưa được chợp mắt.
Tuy 24 tiếng cứu viện quý giá đã qua, nhưng vẫn không thể buông lỏng.
Người Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến cùng với người của hai đơn vị khác theo mệnh lệnh của đội trưởng của mình thay nhau xuống biển tìm kiếm, máy bay trực thăng thì rọi đèn lục soát giữa không trung. Tất cả thuyền ở các vùng biển đều dùng rada tìm kiếm. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được bóng dáng Nhiếp Nhiên.
Liên tiếp ba ngày không thu hoạch được gì khiến tất cả mọi người đều bắt đầu rơi vào
tuyệt vọng. Bọn họ cảm thấy khả năng sống sót của Nhiếp Nhiên không lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn Nhiếp Thành Thắng bằng ánh mắt thông cảm và bị thương. Không biết lúc này ông ta có hối hận vì cái tát khi ấy không?
Khi nhìn dáng vẻ đờ đẫn của ông ta, những người đó tin là ông ta đã hối hận.
Nhưng trên thực tế, điều khiến ông ta phiền muộn, hối hận không phải là mất đứa con gái này, mà là tất cả những lợi ích đứa con gái này mang về cho nhà họ Nhiếp đều mất hết rồi.
Cho dù là liệt sĩ, bọn họ cũng không cần một liệt sĩ chỉ là tiểu binh bình thường.
Như vậy thì không thể thực hiện được lợi ích to lớn.
Cho nên ông ta hy vọng Nhiếp Nhiên còn sống.
Chỉ có còn sống, cô mới có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho nhà họ Nhiếp.
Vì vậy sau khi biết được tin tức này, ông ta tích cực phái người mò vớt, rồi cuối cùng cũng bắt đầu tuyệt vọng.
Nhìn mặt biển mênh mông vô biên, ông ta là người bảo binh lính Quân khu 2 dừng tìm kiếm đầu tiên.
Ông ta cảm thấy đã quá thời gian rồi, có tìm kiếm nữa cũng vô dụng.
Nếu đã thế, còn không bằng suy nghĩ xem lợi dụng chuyện Nhiếp Nhiên hy sinh trong nhiệm vụ nằm vùng này thế nào để cố gắng kiếm một khoản công trạng tuyệt vời cho nhà họ Nhiếp.
Ông ta vừa hạ lệnh đã khiến binh lính
Quân khu 2 thấy khó hiểu.
Tuy thời gian quý giá đã qua, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình, ông ta chủ động từ bỏ thế này liệu có quá đáng không?
Nhưng Nhiếp Thành Thắng lại nói vụ kho vũ khí đạn dược còn rất nhiều chuyện cần
làm, những tên cướp biển kia cũng phải xử lý, không thể lãng phí thời gian nữa.
Ông ta nói năng hùng hồn như thể khiến người phía dưới không thể nào phản bác được.
Nhưng không có nghĩa là Lý Tông Dũng sẽ nghe.
Sau khi nhận được tin tức người Quân khu 2 đã dừng tìm kiếm, ông nổi giận đùng đùng tới tìm Nhiếp Thành Thắng.
“Tại sao phải dừng lại, tại sao không tiếp tục tìm kiếm!”
Nhiếp Thành Thắng đứng ở trên boong thuyền, nói: “Thời gian qua rồi, có tìm kiếm nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Lý Tông Dũng nghe thấy ông ta nói thế, tâm trạng đè nén mấy ngày liên tiếp lập tức bùng nổ, ông tiến lên túm lấy cổ áo
Nhiếp Thành Thắng, “Không có ý nghĩa?
Người của Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến còn không nói gì, Quân khu 2 của
anh lại dừng lại trước?! Cô ấy là con gái của anh, con gái ruột đấy! Anh nói thế mà được à, anh có còn là con người không hả!”
Thật ra lúc này người của Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến hoàn toàn có thể rút lui rồi, bởi vì mục đích bọn họ tới đây là vì trợ giúp đơn vị dự bị tấn công cướp biển, không phải tới cứu viện. Hơn nữa thời gian cứu viện đã qua, bọn họ đã tận tình tận nghĩa rồi. Nhưng bọn họ đều không rời đi mà hết lần này đến lần khác dẫn người tìm kiếm dưới biển.
Ngược lại, người không nên nói dừng tìm kiếm cứu người nhất lại nói muốn dừng lại.
Lý Tông Dũng giận điên lên.
Nhiếp Thành Thắng cau mày lại, “Tôi không tiếp tục tìm kiếm cũng là vì không muốn chậm trễ tiến trình của kho vũ khí đạn dược, không thể vì một mình nó mà dừng tất cả mọi chuyện lại được, đúng không?!”
Nhưng Lý Tông Dũng vẫn nắm chặt cổ áo ông ta, “Nhiếp Thành Thắng, anh đừng có bày ra cái vẻ một lòng vì công việc! Tôi nhất định phải tìm kiếm Nhiếp Nhiên! Lần này người Quân khu 2 của anh đến cũng là nghe lệnh tôi, bây giờ tôi ra lệnh cho bạn họ tìm kiếm thì bọn họ nhất định phải tìm!”
“Người Quân khu 2 từ trước đến giờ nghe lệnh tôi, anh làm thế này là vượt quyền.”
“Hôm nay tôi sẽ vượt quyền!”
Lý Tông Dũng quát lên một tiếng làm
Nhiếp Thành Thắng nghẹn họng.
Hai người tranh đấu với nhau khiến các binh lính ở xung quanh im bặt không dám hé răng.