Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1660
BỌN HỌ NHẤT ĐỊNH SẼ TỚI
Sắc trời tối dần.
Hành động tìm kiếm trên biển vẫn đang được tiến hành.
Chỉ có 24 tiếng quan trọng để tìm kiếm cứu người, bọn họ không thể lãng phí một giây một phút nào cả.
Trừ kho vũ khí đạn dược cùng với việc phòng vệ cơ bản ra, những binh lính khác đều tham gia vào hành động tìm kiếm cứu người.
Lý Tông Dũng cầu nguyện vô số lần trong lòng là có thể tìm được Nhiếp Nhiên, cứu cô trở về an toàn.
Nếu không, ông không dám tưởng tượng khi thằng nhóc kia biết được chuyện này rồi sẽ thế nào nữa.
Cùng lúc đó, hai người đang đợi được tìm thấy thì bị sóng biển cuốn lên một hòn đảo nhỏ. Lúc này bọn họ rất tỉnh táo, nhưng lại không có sức đâu mà đánh nhau nữa.
“Tại sao phải cứu tôi?” Sau một lúc lâu, Cửu Miêu thở hổn hển hỏi.
“Tại sao không thể cứu cô, chết đuối rất khó chịu.”
Vốn dĩ Nhiếp Nhiên có thể chạy thoát, bởi vì cô đã từng rơi xuống dòng chảy ngầm, hơn nữa khi đó dòng chảy ngầm còn mạnh hơn bây giờ rất nhiều, cho nên nếu như chỉ một mình cô thì rất dễ thoát thân.
Nhưng vấn đề là còn có Cửu Miêu.
Cô không thể vứt bỏ cô ta.
Vì thế cô chỉ có thể kéo cô ta tránh các dòng chảy ngầm và xoáy nước.
Thêm một người là thêm một phần nguy hiểm, cũng thêm cả phiền toái. Cô vốn đã bị thương, nên có thể tưởng tượng được là khó khăn thế nào.
Có mấy lần Cửu Miêu suýt nữa bị dòng chảy ngầm và vòng xoáy hút vào. Nhưng
Nhiếp Nhiên không để ý đến vết thương trên tay mình, giữ chặt cổ tay cô ta, vì thế mà vết thương rách ra, máu hòa vào trong nước biển.
Cô đau đến nỗi cau mày lại, nhưng may mà cơn đau này có thể làm cho cô tỉnh táo.
May thay Cửu Miêu cũng coi như thông minh, dưới tình huống này cô ta vẫn bình tĩnh phối hợp với Nhiếp Nhiên vì sợ bị cuốn vào trong nguy hiểm.
Mặc dù hai người có thể tránh dòng chảy ngầm, nhưng không tránh được bị sóng đánh vào.
Hai người bơi một lúc, sau đó mới bị cuốn tới hòn đảo không biết tên này.
“Không phải tôi nói chuyện rơi xuống biển, mà là ở trên vách núi, rõ ràng nữ binh đó sắp bắn trúng tôi rồi, tại sao cô phải nhào tới?” Cửu Miêu quay sang, nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
“Bởi vì tôi muốn bảo vệ cô.” Nhiếp Nhiên nhìn màn đêm đen thẫm, hờ hững nói.
Cửu Miêu cau mày, lạnh lùng hỏi, “Bảo vệ tôi? Rõ ràng lúc ấy cô đã ra đòn hiểm với tôi rồi, tại sao phải đổi ý?”
Nhiếp Nhiên gối hai tay ra sau gáy, ra vẻ không quan tâm, “Tôi thích thế, từ trước đến giờ tôi làm gì cũng tùy hứng, cô đánh đối kháng không tệ, tôi thích, cho nên mới cứu cô.”
Cửu Miêu thuận thế nhảy từ dưới đất lên, nhìn Nhiếp Nhiên đang nằm thoải mái dưới đất, “Ý cô là muốn làm con tin của tôi?”
“Con tin thì không thể nào.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nhìn vào mắt cô ta, “Nhưng tôi có thể nghĩ cách giúp cô.”
Vẻ mặt Cửu Miêu vẫn lạnh lùng, “Tại sao tôi phải tin cô?”
“Bây giờ cô còn có lựa chọn nào khác à?!
Bây giờ chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cô thôi.” Nhiếp Nhiên chậm rãi bò từ dưới đất dậy.
“Có! Giết cô, sau đó chạy trốn!”
Cửu Miêu nói xong thì định tiến lên ra tay.
Nhiếp Nhiên không có bất cứ hành động phản kháng nào, “Đừng đùa nữa, ngày nào bọn họ không tìm được thi thể của tôi, ngày đó vẫn sẽ không rút lui khỏi đây. Cô nghĩ mà xem, dưới biển có dòng chảy ngầm, đá ngầm, nơi này không có đồ ăn cũng không có nước uống, cô có thể chịu được bao lâu?”
Nắm đấm của Cửu Miêu khựng lại giữa không trung.
“Cho nên bây giờ cô nhất định phải cùng tôi trở về, chỉ có trở về, cô mới có thể trốn được.”
Trốn? Nữ binh này dạy cô ta cách trốn?
Ánh mắt Cửu Miêu càng thêm lạnh lùng,
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Nhiếp Nhiên xé ống tay áo của mình ra, sau đó vắt khô rồi buộc lấy vết thương đề phòng nó tiếp tục chảy máu, “Tôi đang cứu cô đấy thôi.”
Đối mặt với sự thay đổi một trăm tám mươi độ của Nhiếp Nhiên, Cửu Miêu không hiểu nổi.
“Tôi không hiểu, tại sao cô phải cứu tôi?”
Vừa rồi ở trên vách núi không phải cô còn bảo người bắn chết cô ta à?
Cô gái này không phải nữ binh sao?
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Một loạt nghi vấn không ngừng hiện lên trong đầu Cửu Miêu.
Nhưng Nhiếp Nhiên không nói cho cô ta biết, cô đi vào sâu trong hòn đảo, đi được một đoạn rồi cô mới nói: “Muốn sống thì mau đi nhặt củi đốt lửa đi.”
Cửu Miêu đứng ở đó một lúc lâu, cuối cùng sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô ta chỉ có thể đi về phía Nhiếp Nhiên.
Có một điều Nhiếp Nhiên nói đúng, chỉ cần đám binh lính kia không nhìn thấy cô thì sẽ không rút lui khỏi nơi này, ở nơi không có đồ ăn thức uống thế này, một mình cô ta không chịu được lâu.
Hòn đảo này rất ẩm ướt, cành cây không dễ đốt chút nào. Song hai người đều vô cùng kiên nhẫn, sau khi trải qua ba bốn tiếng, cuối cùng ánh sáng li ti cùng với mùi khói sặc sụa cũng xuất hiện.
“Mau mau mau, cẩn thận, đừng để bị tắt!”
Nhiếp Nhiên giục Cửu Miêu.
Cửu Miêu lập tức ném hai cành cây trong tay mình đi, nằm bò xuống không ngừng thổi vào đống củi đang có đốm lửa kia.
Hai người hợp tác vô cùng ăn ý.
Chỉ một lát, lửa đã cháy bùng lên.
Nhiếp Nhiên cởi quần áo ra, sau đó treo lên cành cây để hong khô.
Cả một ngày một đêm cô không được mặc quần áo khô, quần áo ướt đẫm kia dính vào da đối với người mất máu quá nhiều như cô mà nói thật sự là quá lạnh.
Không có sức đi tìm đồ ăn nên hai người cứ ngồi im ở đó, thỉnh thoảng nghe tiếng
“tí tách” truyền ra từ trong đống lửa.
Nhiếp Nhiên nhìn Cửu Miêu, cười khẽ một tiếng, “Cô có cảm thấy rất buồn cười không? Rõ ràng mấy tiếng trước chúng ta còn muốn giết đối phương, bây giờ lại ngồi im ở đây sưởi ấm cùng nhau.”
Cửu Miêu liếc cô một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể được cứu viện?”
“Đợi trời sáng đi, đến lúc đó chúng ta đốt khói, nói không chừng bọn họ sẽ phát hiện ra.”
Nghe thấy cái cách quê mùa của Nhiếp
Nhiên, Cửu Miêu kinh ngạc, “Chẳng lẽ trên người cô không có hệ thống định vị à?”
“Không có.”
“Thế bộ đàm thì sao?”
“Không có.”
“Sao cái gì cô cũng không có thế?” Cửu
Miêu thật sự không nhịn được nữa.
Nhiếp Nhiên cầm cành cây khều đống lửa, thờ ơ nói: “Tôi chỉ là một binh lính bình thường chứ đâu phải là đội trưởng, đâu có đáng cần trang bị nhiều thế?”
“…” Lần này Cửu Miêu hoàn toàn bị đánh bại.
Vì vậy, hai người cứ ngồi sưởi ấm như thế đến khi trời sáng.
Lúc này quần áo đã khô, Nhiếp Nhiên mặc quần áo vào, cùng Cửu Miêu đi tìm thêm nhiều cành cây.
Vì để tạo ra khói đen dày để cầu cứu, cô dùng con dao quân dụng duy nhất trên người mình cắt một miếng giày da ra, sau đó ném vào trong đống lửa.
Khói màu đen nhanh chóng theo ánh lửa bay lên, nhưng sương mù trên đảo rất dày, khói bị sương mù chặn lại, không bay lên cao được.
“Không bay lên nổi.” Cửu Miêu trần thuật.
Nhiếp Nhiên bị khói làm ho sặc sụa mấy cái, “Không lên nổi cũng phải đốt, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, hơn nữa 24 tiếng vẫn chưa qua, chắc chắn bọn họ sẽ phái cả thuyền và máy bay trực thăng đi tìm.”
Nhiếp Nhiên phân tích có lý khiến Cửu
Miêu bị thuyết phục.
Cô ta im lặng tiếp tục thêm củi vào trong đống lửa, để đống lửa có thể cháy lớn hơn.
Thời gian chậm rãi qua đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy cứu viện xuất hiện.
Cho đến khi 24 tiếng trôi qua, bầu trời dần dần tối lại.
“Thời gian quan trọng đã qua rồi, cô cảm thấy bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm à?” Cửu
Miêu nhìn bầu trời đang tối lại, lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên.
“Tất nhiên rồi.” Nhiếp Nhiên khẳng định, tiếp tục thêm củi ẩm ướt vào trong đống lửa.
Cửu Miêu ném cái cành cây khều lửa sang bên cạnh, “Cô chỉ là một binh lính bình thường, đáng cho bọn họ tốn kém thế chắc?”
Nhiếp Nhiên ngồi dậy một cách khó khăn, khẽ thở dài một tiếng, “Thật ra cô nói đúng, nếu như là tôi, chắc chắn tôi đã từ bỏ tìm kiếm rồi, nhưng… bọn họ thì khác.”
Bọn họ không giống kiểu làm việc một mình, coi mình là trung tâm trong mọi việc như cô. Bọn họ rất coi trọng tinh thần tập thể, tất cả sẽ không bỏ qua hay vứt bỏ bất cứ một chiến hữu nào.
Đột nhiên cô thấy hơi may mắn vì mình sống lại trong quân đội, ít nhất khi rơi vào bước đường cùng thế này, cô vẫn còn có lòng tin, biết đám người đó nhất định sẽ tới.