Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1659
MẤT TÍCH?!
Diệp Tuệ Văn thấy cho dù phát súng này không giết chết đối phương thì ít nhất cũng bắn trúng.
Nhưng…
Lúc phát súng kia bắn ra, không biết làm sao mà hai người đang đánh nhau đó lại đột nhiên xoay tròn, sau đó cùng lăn từ trên vách núi xuống.
Tất cả mọi người cứ trơ mắt ra nhìn Nhiếp Nhiên và tên cướp biển kia rơi xuống dưới.
Vào giây phút đó, trái tim tất cả mọi người đều thắt lại.
Tùm!
Cho đến khi tiếng vật nặng rơi xuống biển vang lên, tất cả mới bừng tỉnh.
“Trời ơi!”
“Tiêu rồi, bọn họ rơi xuống biển rồi! Đó là dòng chảy ngầm!”
Mọi người đồng loạt vây lại.
Mấy binh lính Quân khu 9 vừa tiếp nhận mệnh lệnh chuẩn bị trèo lên vách núi đánh lén Cửu Miêu, ai ngờ lại thấy có bóng đen rơi từ trên trời xuống, lao thẳng xuống biển, bọt nước bắn lên tung tóe.
Chuyện gì thế này?
Bọn họ ngẩn ra mấy giây.
Nhưng may mà người Quân khu 9 đều được huấn luyện nghiêm ngặt, dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có thể kịp thời đưa ra phán đoán.
Đội trưởng Vu ra lệnh, “Mau xuống cứu người!”
Mấy người đó lập tức buông tay ra nhảy xuống dòng chảy ngầm.
Tùm!
Tum!
“Chị Nhiên sẽ không sao chứ?” Hà Giai Ngọc đứng ở trên vách núi nhìn xuống, giống như quay về lần Nhiếp Nhiên cứu cô ta mà rơi xuống biển đó.
Tâm trạng sợ hãi, nặng nề vây quanh cô ta giống như một cái tay bóp chặt lấy cổ cô ta, khiến cô ta không thể thở nổi.
Cô ta rất sợ sẽ không tìm được Nhiếp Nhiên giống như lần trước.
Lúc này mặt trời đã ló ra, ánh mặt trời xuyên qua sương mù dày đặc, trông mặt biển xanh thẳm rất yên ả, không có bất cứ chút nguy hiểm nào.
Nhưng sự yên ả này càng làm cho người ta phát run.
Phía dưới này toàn là dòng chảy ngầm, ngộ nhỡ…
Nếu như Nhiếp Nhiên vì một tên cướp biển mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì thật không đáng!
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi mà không có ai trồi lên trên mặt biển.
Rất lâu sau, cuối cùng trên mặt biển yên ả cũng xuất hiện chút dao động.
“Có rồi có rồi! Lên rồi!” Ngô Sướng của
Quân khu 2 kích động nói.
Anh ta vừa dứt lời, một cái đầu đã nhô lên khỏi mặt biển.
Lúc tất cả mọi người đều tràn đầy hy vọng tưởng là Nhiếp Nhiên thì lại thấy là binh lính Quân khu 9.
“Đội trưởng Vu, phía dưới không có bất cứ bóng người nào cả, có lẽ là bị cuốn đi rồi!”
Nghe anh ta nói xong, trái tim tất cả mọi người trên vách núi lập tức trở nên nặng nê.
Hà Giai Ngọc thì choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất, nghẹn ngào nói: “Không thể
nào, không đâu! Chị Nhiên mới rơi xuống chưa được mấy phút, sao lại nhanh thế được!” 2
“Cậu bình tĩnh đi, Nhiếp Nhiên rất thông minh, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Thi
Sảnh an ủi.
Trong một tiếng ngắn ngủi, Hà Giai Ngọc đã phải chịu đả kích liên tiếp.
“Tiểu đoàn trưởng, có cần phải người tìm kiểm toàn diện không?” Lúc này Quý
Chính Hổ tiến lên, trầm giọng hỏi Lý Tông
Dũng.
“Lập tức tìm kiếm cho tôi!” Lý Tông Dũng đứng trên vách núi, nghiêm nghị ra lệnh máy bay trực thăng cất cánh, tìm kiếm trên không trung, đồng thời phái mấy chiếc thuyền xung quanh đi tìm kiếm khắp nơi.
Đội thủy quân lục chiến được ông phát ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm toàn bộ.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ bình tĩnh hơn Hà Giai Ngọc, đặc biệt là
Nghiêm Hoài Vũ, anh ta nghe thấy chuyện này thì không ầm ĩ hay thậm chí là âm thầm hành động như mọi ngày mà rất bình tĩnh đi theo đội thủy quân lục chiến cùng xuống biển tìm người.
Song anh ta đè nén tâm trạng như vậy lại khiển Kiều Duy cảm thấy có gì đó không ổn.
Có điều, bây giờ việc sống chết của Nhiếp
Nhiên mới quan trọng, chỉ cần Nghiêm
Hoài Vũ không làm ra chuyện gì, Kiều Duy cũng không quan tâm đến anh ta.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người lại càng thêm lo lắng.
Lúc người của đội thủy quân lục chiến trồi lên khỏi mặt biển, ai ai cũng lắc đầu.
Hà Giai Ngọc kiệt sức ngã lên boong tàu.
“Không thể nào, không đâu!”
“Không phải có người Quân khu 9 nữa sao, cậu đừng sốt ruột.” Thi Sảnh kịp thời an ủi.
Lúc này Lý Tông Dũng đang ở trong phòng điều khiển đợi tin tức, trong ánh mắt uy nghiêm tràn đầy sự lo lắng và sốt ruột.
Cả buổi chiều, nắng cũng sắp tắt rồi mà trên biển vẫn không có bất cứ tin tức gì truyền tới.
Lúc tất cả mọi người đều xuống biển tìm kiếm, chỉ có Diệp Tuệ Văn đứng một mình đó nhìn ánh nắng chiều cuối cùng chìm vào trong tầng mây, giống như tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô ta đã hoàn toàn bị dập tắt.
Mặc dù lúc này không có ai trách tội cô ta, nhưng trong lòng cô ta giống như đang bị một con dao lóc từng thớ thịt ra.
Nếu như, nếu như không vì phát súng kia của cô ta, có lẽ… có lẽ Nhiếp Nhiên sẽ không ngã xuống biển, không rõ sống chết thế này.