Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1658
CÔ ẤY GIAO MẠNG MÌNH CHO CÔ RỒI
“Cô ấy điên rồi rồi à? Tại sao không cho chúng ta giúp?
Chịu công kích từ hai phía thì sẽ chết mất!”
“Cô ấy đang làm gì thế! Cô ấy nghĩ mình là kim cương vô địch có ba đầu sáu tay à?!”
Những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhiếp Nhiên từ chối người Quân khu 9, tìm một người của đơn vị dự bị, hơn nữa trong điểm là người này còn không phải người lớp 2, đúng là quá điên khùng.
Đây rõ ràng là đem mạng mình ra đùa!
Mặc dù người của đơn vị dự bị ít nhiều gì cũng biết phong cách làm việc của Nhiếp
Nhiên là điên. Nhưng thế này thì đúng là điện quá rồi, rõ ràng là dùng sinh mạng của mình cho Diệp Tuệ Văn luyện tay.
Hà Giai Ngọc siết chặt hai tay lại, móng tay đâm rách cả lòng bàn tay nhưng cô ta vẫn không cảm thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, sợ bỏ lỡ chuyện gì đó.
Đám người Nghiệm Hoài Vũ khá hơn Hà
Giai Ngọc một chút, nhưng đáy mắt vẫn tràn đầy vẻ lo lắng.
Diệp Tuệ Văn mãi không ra tay, Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Nhưng vẻ mặt đó của cô lại khiến Cửu Miêu nghĩ là cô đang diễn, “Đừng diễn nữa, tôi sẽ không mắc bẫy lần thứ hai đâu.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười, nhưng vẫn không nói gì.
Diễn xuất?
Mắc lừa?
Ha, cô ta giỏi tưởng tượng thế này từ lúc nào thế?
Nếu Diệp Tuệ Văn có thể diễn đến nỗi môi trắng bệch, tay phát run, thế thì cô tin Lý Tông Dũng đã sớm phái cô ta ra ngoài nằm vùng rồi.
Cô rất rõ rằng Diệp Tuệ Văn đang sợ thật.
Đúng là đồ vô dụng!
Cô đã nói bắn rồi, có nghĩa là cho dù sống hay chết cô cũng sẽ tự chịu trách nhiệm, vậy Diệp Tuệ Văn phải sợ cái gì nữa!
Ngay từ đầu đầu Nhiếp Nhiên đã có thể khẳng định Diệp Tuệ Văn sẽ bắn phát súng đầu tiên, bởi vì cô dùng mơ ước, mục tiêu để khích cô ta.
Những phát sáng thứ hai thì Nhiếp Nhiên lại không chắc.
Phát súng đầu tiên đã dùng hết tất cả dũng khí của cô ta, bây giờ thấy phát súng đó
thất bại, thế thì phát sáng thứ hai đối với cô ta mà nói thật sự là quá khó khăn.
Nhiếp Nhiên bắt đầu do dự xem có nên tìm người Quân khu 9, hay là Lý Kiêu giúp không.
Mặc dù năng lực của bọn họ mạnh mẽ, nhưng đối với Nhiếp Nhiên mà nói còn lâu mới bằng Diệp Tuệ Văn.
Người ta nói cắt thuốc đúng bệnh, Diệp
Tuệ Văn là thuốc tốt nhất của cô.
Lúc cô ta huấn luyện, Nhiếp Nhiên gần như đã nắm rõ được kỹ thuật bắn của cô ta.
Cho nên hợp tác với cô ta sẽ ăn ý hơn hợp tác với những người xuất sắc nhưng xa lạ kia.
Bởi vì cô có thể làm chủ được.
Hợp tác với người khác thì hai bên đều có thể làm chủ, vậy ắt sẽ có một bên bị thương.
Đội trưởng Lưu không bình tĩnh được như đội trưởng Vu, lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng mồ hôi lạnh to như hạt đậu rơi từ trên trán Nhiếp Nhiên xuống, anh ta lập tức tiến lên hỏi: “Tiểu đoàn trưởng Lý, chẳng lẽ ngài không định làm gì à?! Cứ tiếp tục thế này, cô ấy không chết cũng tàn phế!”
Anh ta chưa từng gặp nữ binh nào vừa ngang ngược vừa nhẫn nhịn giỏi như cô!
Thật không biết là ai dạy dỗ ra!
Anh ta vừa mới lẩm bẩm trong lòng xong, đã nghe thấy Lý Tông Dũng nói: “Đợi thêm đi.”
Được rồi, đáp án đã có.
Cái tính giỏi chịu đựng lại còn quật cường như vậy hoàn toàn chính là cùng một khuôn đúc ra.
Đội trưởng Vụ tốt bụng nói: “Còn đợi nữa, ngộ nhỡ đạn làm cô ấy bị thương thật thì sao?”
“Không sao, nếu cô ấy đã nói thì nghĩa là đã tính kĩ rồi.” Lý Tông Dũng chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói.
“Tính kĩ? Cái này có gì để mà tính chứ?”
Nếu cứ để thế, Nhiếp Nhiên chưa đánh xong thì đã chết vì chảy máu quá nhiều rồi.
Đội trưởng Lưu lo lắng không thôi.
Đúng lúc này, không biết có phải là Nhiếp
Nhiên mất máu quá nhiều nên bị chậm nửa nhịp không mà cô bị Cửu Miêu đập một phát vào vai, phải quỳ một chân xuống đất.
Người của đội trưởng Vụ âm thầm liếc Lão Phùng và mấy nam binh một cái.
Mấy người kia nhẹ nhàng gật đầu, sau đó âm thầm lui ra ngoài.
“Hóa ra người cô dạy dỗ cũng chỉ thế thôi.”
Cửu Miêu vì đề phòng mình lại bị bắn lần nữa nên nấp ở sau lưng Nhiếp Nhiên, đưa lưng về phía bên ngoài vách núi, coi cô là lá chắn thịt của mình.
Nhiếp Nhiên nghiến răng, thuận thế giữ lấy cái khuỷu tay đập vào mình của cô ta, sau đó quật cô ta qua vai.
Nhân thời gian tạm nghỉ này, cô lại hô lên,
“Diệp Tuệ Văn!”
Diệp Tuệ Văn nhìn thấy vừa rồi Nhiếp
Nhiên suýt nữa bị đạn của mình bắn trúng, trong lòng vô cùng sợ hãi, đâu có còn dám bắn phát sáng thứ hai nữa, “Không thể, tôi thật sự không thể…”
Mơ ước, mục tiêu đương nhiên là đáng quý, nhưng có đáng quý thế nào cũng không bằng mạng người.
Nếu như vừa rồi Nhiếp Nhiên không kịp tránh, vậy thì cô ta đã giết chiến hữu của mình rồi.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói: “Vậy cô cứ nhìn tôi chết đi.”
Câu này khiến các binh lính đều ngẩn ra.
Ngay cả đội trưởng Lưu và đội trưởng Vu cũng cau mày lại.
Nhiếp Nhiên thà chết cũng không đồng ý cho người Quân khu 9 nhúng tay vào, thậm chí còn dùng cái chết để ép Diệp Tuệ Văn nổ súng, cô làm thế rốt cuộc là vì cái gì?
Ngay cả Lý Tông Dũng cũng không hiểu, nhưng ông thiểu một điều, đó chính là trước giờ Nhiếp Nhiên làm việc không theo quỹ đạo bình thường, nhìn tưởng là cô không muốn sống, nhưng cô lại cực kỳ tiếc mạng, cô sẽ không làm bia cho Diệp Tuệ
Văn luyện dưới tình hình này.
Nhất định là cô có lý do của mình!
Ông không do dự nữa, lập tức đi nhanh đến bên cạnh Diệp Tuệ Văn: “Diệp Tuệ Văn, cô nhất định phải nổ súng. Nếu như cô không nổ súng, cô ấy nhất định sẽ chết, nhưng cô nổ súng thì có lẽ cô ấy còn có thể sống.”
“Nhưng mà…”
Lý Tông Dũng ngắt lời cô ta, “Không có nhưng nhị gì cả, cô ấy tin tưởng cô như vậy, ngay cả mạng cũng giao cho cô rồi, cô không thể đến dũng khí nổ súng cũng không có được.”
Cơ thể Diệp Tuệ Văn run lên.
Căng thẳng, sợ hãi, do dự đều bị phá vỡ.
Đúng vậy, Nhiếp Nhiên đã giao mạng cho mình, tại sao ngay cả dũng khí nổ súng mình cũng không có chứ?
Cô ta lại giơ súng lên, nhắm thẳng họng súng vào một bóng người trong đó.
Cho dù động tác của mục tiêu nhanh thế nào, dây dưa với Nhiếp Nhiên như thế nào, thì từ đầu đến cuối cô ta vẫn tập trung ý chí nhắm chuẩn vào một điểm.
Ánh mắt chuyên chú đó khiến hành động của Cửu Miêu như chậm lại trong mắt cô ta, cuối cùng cô ta nhanh chóng bóp cò.
Đoàng!