Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1657
COI CÔ LÀ BIA BẮN?
“Hả?!”
“Tiếng hô của Nhiếp Nhiên làm cho Diệp Tuệ Văn ngẩn ra, không hiểu tại sao lúc này Nhiếp Nhiên lại gọi cô ta.
Người bên cạnh vì tiếng hét của cô mà nhường ra một lối, để lộ Diệp Tuệ Văn ra.
“Lần trước bài học tôi dạy cô, bây giờ tôi muốn kiểm tra thành quả.” Nhiếp Nhiên ra lệnh.
Mọi người nhìn Diệp Tuệ Văn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Đặc biệt là người của đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2, bọn họ đều biết kỹ thuật bắn của Nhiếp Nhiên rất giỏi.
Từ lúc cô âm thầm dạy bọn họ đến khi thuận lợi đưa binh lính Quân khu 2 vào đơn vị dự bị mà chỉ mất có một thời gian ngắn là có thể nhìn ra được năng lực của cô giỏi đến đâu.
Kỹ thuật bắn phải dựa vào kỹ thuật, tuy tay súng bắn tỉa nào cũng dùng đạn, nhưng nếu như có người dạy bảo thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Mọi người đều tỏ ra hâm mộ mà nhìn Diệp
Tuệ Văn.
“Bây giờ?!” Diệp Tuệ Văn vừa kinh ngạc vừa căng thẳng, đúng là trong khoảng thời gian đó Nhiếp Nhiên rảnh là sẽ dạy cô ta mấy chiều, nhưng mà…
“Nhưng tôi chưa kịp luyện, tôi sợ…”
Lúc Nhiếp Nhiên dạy người đều rất tùy hứng, chỉ nói có mấy câu, còn hiểu hết hay không thì phải dựa vào khả năng lĩnh ngộ của bản thân.
Hôm đó Nhiếp Nhiên thấy cô ta đang huấn luyện bia di động nên thuận miệng dạy cô ta cách tính toán quỹ đạo động tác khi mục tiêu đang di chuyển không theo quy tắc nào, để bắn một phát trúng ngay.
Nhưng cô nói đơn giản quá, Diệp Tuệ Văn lại chẳng có trí thông minh và lĩnh ngộ như cô, vì thế cô ta khổ não suy nghĩ rất nhiều ngày cũng mới chỉ tìm được một chút xíu cảm giác.
Cô ta còn chưa kịp luyện thêm đã bị điều đến đây.
Bây giờ Nhiếp Nhiên lại nói muốn kiểm tra thành quả, bảo cô ta làm sao có thể không căng thẳng cho được?
Đây không phải là chuyện đùa, kỹ thuật của cô ta chưa tốt, ngộ nhỡ bắn không trúng tên cướp biển kia, lại trúng Nhiếp
Nhiên thì phải làm thế nào?!
Đây không phải là bắn bia, sai rồi còn có cơ hội làm lại, đây là ngắm bắn mục tiêu, sẽ chết người!
“Tôi không làm được đâu…” Cô ta cầm chặt súng, ánh mắt hốt hoảng.
Nhưng Nhiếp Nhiên làm sao có thể cho cô ta thời gian mà do dự, lúc ứng phó với Cửu Miêu, cô quay sang giục cô ta: “Mau lên!”
Thể lực của cô thật sự sắp đến cực hạn rồi.
Cánh tay bị thương kia mãi không được băng bó, máu cứ đông lại rồi lại chảy ra, chảy ra rồi lại động lại, hơn nữa quần áo trên người cô còn chưa khô, cảm giác lạnh lẽo bắt đầu lan đến chân tay, khiến hành động của cô dần dần chậm đi.
Cô biết không thể kéo dài được nữa, nếu còn kéo dài, chỉ sợ đến lúc đó mình thật sự sẽ chết trong tay Cửu Miêu.
Bây giờ tất cả hy vọng đều đặt lên Diệp Tuệ Văn.
Lúc này cô không thể không thừa nhận cô cần Diệp Tuệ Văn, cũng mừng vì trong thời gian rảnh mình đã dạy cô ta một số thứ,
bây giờ mới giành cho mình được một chút cơ hội.
Nói thật, ở nơi này, trừ Diệp Tuệ Văn ra, CÔ không tin bất kì người nào khác.
Không phải cô nghi ngờ người Quân khu 9.
Mà là… đối mặt với những người mình không biết thực lực, Nhiếp Nhiên thà tìm người mình hiểu rõ như Diệp Tuệ Văn còn hơn.
Cho dù năng lực của cô ta không xuất chúng, nhưng cô cũng muốn thử một lần.
“Giơ súng lên! Cô đừng quên những lời cô đã nói với tôi!” Nhiếp Nhiên lại quát lên.
Nhưng cô nói xong, Diệp Tuệ Văn vẫn không có bất cứ hành động nào.
“Để người Quân khu 9 làm đi.” Lúc này, đội trưởng Vu trầm giọng nói.
Nếu cứ tiếp tục, chắc chắn Nhiếp Nhiên sẽ không xong mất.
Tay áo của cô đã bị máu nhuộm ướt đẫm rồi, máu đã bắt đầu nhỏ giọt theo tay áo xuống đất.
Đội trưởng Vu thấy cô kiên trì chống đỡ như vậy, trên mặt xuất hiện vẻ nặng nề.
“Không, mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, từ trước đến giờ cô ấy đều có lý của mình, nếu đã chỉ đích danh muốn Diệp Tuệ Văn, vậy thì đợi thêm đi.” Lý Tông Dũng nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng.
Thật ra ông cũng rất sợ Nhiếp Nhiên sẽ xảy ra chuyện, không biết vết thương nông sâu thế nào, còn vận động nhanh mạnh thế này, cứ tiếp tục kéo dài rất có thể sẽ bị sốc.
Nhưng ông lại không dám tự tiện quyết định sau khi cô đã lên tiếng.
Đội trưởng Vụ không tiện nói thêm gì nữa, dù sao Nhiếp Nhiên cũng là người của bọn họ, mà lần hành động này cũng là do Lý Tông Dũng chỉ huy, anh ta chỉ có thể phục tùng.
“Được.”
Thể lực tiêu hao trong mấy ngày qua cộng thêm vết thương trên người mà Nhiếp Nhiên vẫn có thể kiên trì đến bây giờ, đúng là không dễ dàng gì.
Trên vách núi, hai bóng người kia đan chặt vào nhau, tốc độ không hề giảm đi, nhanh đến nỗi làm người ta hoa cả mắt.
Cửu Miêu thấy mãi mà Diệp Tuệ Văn không có bất cứ động tĩnh gì, vì thế lạnh
lùng trần thuật: “Cô tìm loại người như vậy giúp mình, không bằng đầu hàng làm con tin của tôi đi.”
Tay súng bắn tỉa trừ việc bắn chính xác ra, còn phải có một trái tim mạnh mẽ. Mà người được Nhiếp Nhiên chỉ đích danh căn bản không có.
“Đầu hàng? Cô cảm thấy có khả năng không?” Nhiếp Nhiên cũng khóe miệng lên cười, động tác vẫn rất nhanh.
Cửu Miêu có thể cảm nhận được sức tấn công của Nhiếp Nhiên đã bắt đầu yếu đi,
“Nhưng cô đã sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Cô ta lạnh lùng nói.
“Yên tâm, trước khi tôi không chịu nổi, cô sẽ không sống được đâu.”
Nhiếp Nhiên nói xong lời này, đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang lên.
Viên đạn xé gió lao tới khiến sắc mặt Cửu
Miêu thay đổi.
Mà ngay từ lúc tiếng súng kia vang lên,
Nhiếp Nhiên cũng đã thay đổi phương hướng, dịch chân đi, khiến cơ thể Cửu
Miêu lộ ra trước viên đạn.
Cửu Miêu không ngờ nữ binh nhát gan đó lại nổ súng thật.
Không phải cô ta rất sợ sao?
Sao lại quyết đoán nổ súng, thậm chí còn không nhắm, cứ tùy tiện nổ súng thế này?
Chẳng lẽ cô gái đó và Nhiếp Nhiên đang diễn, cố ý lừa cô ta, muốn cô ta nới lỏng cảnh giác?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt cô ta rét lạnh, lập tức xoay eo, dùng một góc độ vô cùng giáo hoạt chồng lên bóng người của Nhiếp
Nhiên, để cô làm lá chắn thịt người cho cô ta.
Chíu! Viên đạn lao thẳng đến trước mặt
Nhiếp Nhiên.
Vẻ mặt mọi người lập tức biến đổi.
Nếu như trúng phát đạn này thì nhất định sẽ chết!
Nhưng người trong cuộc vẫn bình tĩnh đợi viên đạn kia. 4
“Nhiếp Nhiên!”
“Nhiếp Nhiên!”
“Nhiếp Nhiên!”
Mấy người lớp 6 cùng với Uông Tư Minh,
Phương Lượng đều bị cảnh này dọa cho tim đập hẫng nửa nhịp.
Diệp Tuệ Văn đứng ở đó thì mặt mũi tái mét.
Lúc viên đạn lại đến gần, Nhiếp Nhiên khẽ nghiêng đầu sang bên cạnh khiến viên đạn xé gió lao vút qua tai cô.
Mùi khói thuốc súng quanh quẩn trên mũi.
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn tóc cô bị đạn quét qua làm cháy rồi.
Mà Cửu Miêu ở sau lưng cũng buông Nhiếp
Nhiên ra vào một giây cuối cùng, tránh lực tấn công của viên đạn.
Nhiếp Nhiên nhân sơ hở đó húc mạnh khuỷu tay vào huyệt Thiên Trung trước ngực cô ta một cái, sau đó lại ra lệnh cho
Diệp Tuệ Văn: “Tiếp tục.”
Vẫn tiếp tục?
Chẳng lẽ cô không nhìn thấy Diệp Tuệ Văn suýt nữa bắn xuyên qua đầu cô rồi à?!
Cô đang tự coi mình là bia huấn luyện!
Có thể cô có nội tâm mạnh mẽ để làm bia bắn, nhưng không có nghĩa là người khác có thể coi cô là bia bắn.
Diệp Tuệ Văn cau mày, lắc đầu: “Không được, tôi thật sự không làm được…”
“Tiếp tục!”
“Không được, suýt nữa tôi đã giết cô rồi, cô bảo người Quân khu 9 làm đi.”
“Tiếp tục!”
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cố chấp bắt Diệp
Tuệ Văn tiếp tục, khiến nam binh Quân khu 9 cùng đội trưởng Lưu vô cùng lo lắng.