Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1656
ĐÒN HIỂM
Sức của hai người bọn họ gần như tương đương với nhau, nhưng Nhiếp
Nhiên rất rõ thể lực của mình sắp không trụ được nữa rồi.
Mặc dù sức bùng nổ của cô tốt, nhưng không chống đỡ được bao lâu.
Mấy ngày nay không ngủ không nghỉ, cộng thêm hai trận chiến ở đảo chính và đảo sau đã tiêu hao hết thể lực của cô rồi, bây giờ đối chiến với Cửu Miêu, trừ vết thương trên cánh tay cô, những chỗ khác cũng bị trầy da không ít.
Đây đều là những vết thương lúc đánh với đơn vị dự bị để lại.
Lúc ấy mặc dù có đám cướp biển kia che chắn, nhưng lúc dẫn bọn chúng chạy, ít nhiều gì vẫn sẽ có chỗ sơ hở.
Song vì không nguy hiểm đến tính mạng cho nên cô cũng không để tâm.
Bây giờ thể lực không chịu nổi, cộng thêm một đống vết thương làm cho Nhiếp Nhiên không thể không thay đổi kế hoạch bắt sống lúc đầu.
Chiêu thức của cô cũng lập tức có sự thay đổi.
Điểm này vừa mới lộ ra đã bị các binh lính
Quân khu 9 phát hiện.
“Cô ấy dùng toàn chiếu hiểm, đơn vị dự bị dạy cái này từ lúc nào thế?” Sắc mặt nam binh kia đã thay đổi.
Đội trưởng Vụ cũng cau mày lại, nhìn chiêu thức biến hóa của cô một lúc mới nói: “Chắc là cô ấy tự nghĩ ra.”
Anh ta đã từng ở đơn vị dự bị, trong huấn luyện đánh đối kháng tuyệt đối không thể nào có đòn hiểm ác liệt thế này.
“Tự nghĩ ra?” Người kia kinh ngạc trợn to hai mắt, đang yên đang lành không huấn luyện theo chiến thuật đánh cận chiến, lại đi nghĩ ra cái chiều hiểm này làm gì, “Nữ binh này thú vị đấy.”
Anh ta càng thêm tò mò về cô.
Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư nhưng lại vào quân đội làm nhiệm vụ nằm vùng nguy hiểm này, rõ ràng tính tình ngông cuồng ngang ngạnh nhưng ở trước mặt
Nhiếp Thành Thắng lại ngoan ngoãn, rõ ràng xuất thân gia đình quân nhân, còn là binh lính hợp quy chuẩn nhưng lại nghiên cứu giết người thế nào.
Thật sự quá kỳ lạ.
Ban đầu anh ta đứng khoanh tay trước ngực, nhìn mấy chiều của Nhiếp Nhiên thì khen ngợi, “Ôi chao, chiêu này thật ngầu.”
“Chiều này cũng không tệ.”
“Chiêu này tôi có thể học hỏi.”
Sau đó dần dần bắt đầu biến thành…
“Trời đất, chiêu này nguy hiểm quá.”
“Ôi, suýt nữa thì rạch qua cổ cô ấy rồi.”
“Mẹ kiếp, cô ấy định hại địch hại cả mình à!”
Tiếng hô nào của anh ta cũng khiến vẻ mặt người xung quanh căng thẳng theo.
Ngay cả ánh mắt Lý Kiêu cũng sầm lại.
Thậm chí Hà Giai Ngọc còn định hô lên rồi, nhưng vẫn kìm nén trong cổ họng.
Nhìn vẻ mặt bọn họ là có thể biết được lúc này chiêu số của Nhiếp Nhiên khiến người ta kinh hãi thế nào.
Ngay cả vẻ mặt lão Phùng cũng lạnh đi, từ trước đến giờ anh ta vốn không nhiều lời, lúc này lại đột nhiên lên tiếng, “Thể lực của cô ấy đến cực hạn rồi.”
“Cực hạn? Sao anh nhìn ra được?” Nam binh kinh ngạc hỏi.
Anh ta chỉ thấy Nhiếp Nhiên đánh với tên cướp biển kia khó phân cao thấp, chứ không nhìn ra Nhiếp Nhiên có điểm nào yếu thế.
“Thủ pháp và động tác của cô ấy đang tăng nhanh.” Lão Phùng nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên.
Hà Giai Ngọc cũng lập tức nói: “Không xong rồi! Vết thương của chị Nhiên lại chảy máu rồi.”
Mọi người thấy vết thương đã khô trên cánh tay Nhiếp Nhiên lại rách ra thì đều thấy lo lắng thay cho cô.
Hà Giai Ngọc định xông lên, song bị Lý
Kiêu giữ lại, “Cậu muốn làm gì?”
Hà Giai Ngọc nóng nảy, “Tôi phải đi giúp chị ấy.”
“Bây giờ không ai có thể tùy tiện nhúng tay vào việc của hai người bọn họ cả.” Lý Kiêu nói với Hà Giai Ngọc.
Nếu cứ mù quáng xông vào, chỉ sợ càng tệ hon.
“Vậy phải làm thế nào đây? Vết thương của chị Nhiên đã rách ra, ống tay áo cũng bị nhuộm đỏ rồi!” Hà Giai Ngọc chỉ cánh tay bị thương của Nhiếp Nhiên, giọng nói vô cùng lo lắng, “Nếu còn chảy máu nữa, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện như lần truyền máu cho Cổ Lâm thì sao!”
Lý Kiêu ngẩn ra.
Hà Giai Ngọc thấy Lý Kiêu không phản ứng gì, dứt khoát quay lại chạy về phía Lý Tông
Dũng.
“Tiểu đoàn trưởng, ngài mau nghĩ cách gì đi, cứ kéo dài thế này thì tay chị Nhiên sẽ có chuyện mất! Chị ấy vì cứu tôi mà bị rạn xương lần hai rồi, nếu như còn bị thương nữa, vậy thì ngay cả tư cách sát hạch mùa đông cũng không còn! Ngài không thể đối xử với chị ấy như thế được!”
Sau khi im lặng mấy giây, Lý Tông Dũng nhanh chóng quyết định: “Trần Quân, bắn chết tên cướp biển kia!”
Nghe thấy thế, Hà Giai Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Từ trước đến giờ lớp e là nơi đào tạo tay súng bắn tỉa, sĩ quan huấn luyện Trần chính là cao thủ đánh lén.
Có SĨ quan huấn luyện Trần ở đây, chắc chắn tên cướp biển kia sẽ chết!
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Đáng tiếc, không biết có phải là Cửu Miêu nghe thấy lời bọn họ nói không, hay là vì chống lại Nhiếp Nhiên mà lực tấn công giữa hai người càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Hai bóng người qua lại liên tục, Trần Quân giơ súng ngắm một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ báo cáo với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, không được, bọn họ quá gần nhau, tốc độ lại nhanh thế này, không dễ bắn chút nào.”
Trái tim vừa mới hạ xuống của Hà Giai
Ngọc lại nhảy lên, “Vậy phải làm thế nào!”
Ngay cả sĩ quan huấn luyện Trần cũng không dám nổ súng, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn chị Nhiên chảy máu đến mức bị sốc à?!
Lúc tất cả mọi người đang chìm trong lo lắng, Nhiếp Nhiên đang đánh nhau với Cửu
Miêu đột nhiên hô to một tiếng, “Diệp Tuệ
Văn!”