Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1655
LẤY OÁN BÁO ƠN? KHÔNG, LÀ KHÔNG AI NỢ AI!
“Có cần đi bôi thuốc không?” Lý
Kiểu đi tới bên cạnh cô, hỏi một câu.
“Không cần, môi bị răng bập vào thôi, không có vấn đề gì lớn cả.” Nhiếp Nhiên xua tay, “Nhưng mà cậu đấy, tôi còn tưởng là cậu phải giận dỗi mấy hôm mới nói chuyện với tôi chứ.”
Giọng Lý Kiêu vẫn lạnh lùng như thường ngày, “Đây là nhiệm vụ bí mật, cậu giữ bí mật là điều hiển nhiên thôi, tôi rất hiểu điều này.”
Vả lại, so sánh với Nhiếp Nhiên có nỗi khổ mà không nói ra được, cô chịu tí uất ức có là gì?
Lúc còn ở đội tân binh, Nhiếp Nhiên đã bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ nằm vùng, nhiệm vụ bây giờ cũng ở ranh giới sống chết mấy lần. Thậm chí cuối cùng ngay cả sát hạch cũng mất.
Nhiếp Nhiên đã làm nhiều như thế, trải qua nhiều như thế, sao kết quả lại thế này?
Lý Kiêu nhìn Nhiếp Nhiên, khẽ cau mày lại.
Nhưng Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh lại không biết Lý Kiêu đang nghĩ gì trong lòng, chỉ cười khẽ rồi nói, “Đúng là quân nhân đơn vị huấn luyện ra, khác biệt hẳn.”
Nói xong câu này, vết thương vừa khô của cô lại rách ra.
Lý Kiêu càng cau mày chặt hơn, “Cậu vẫn nên đến đội y tế bôi thuốc đi thì hơn.”
Nhiếp Nhiên dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ vết thương, khẽ híp ánh mắt nguy hiểm lại,
“Không cần đâu, cứ để thế đi, tôi vẫn ổn.”
Cái tát này sớm muộn gì cô cũng phải trả lại ông ta gấp mười gấp trăm lần.
“Mau đi thôi!” Đúng lúc này, một tiếng quát của đám binh lính cắt đứt suy nghĩ của cô.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn ra xa, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng và không cam lòng của Cửu Miêu.
Cô ta bị trói hai tay, đang nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, không để ý đến vết thương ở khóe miệng, cong môi lên với cô ta.
Máu chậm rãi chảy từ khóe miệng cô xuống.
“Nhiếp Nhiên.” Lý Kiêu lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy, cô vẫn cười đi thẳng tới chỗ Cửu Miêu.
Người Quân khu 2 thấy Nhiếp Nhiên đứng trước mặt Cửu Miêu thì tự giác giục những tên cướp biển khác đi trước.
Nhiếp Nhiên thấp giọng nói bên tại cô ta:
“Cảm ơn cô nhé, đã giúp tôi diễn hết vở kịch con gái hiếu thuận.”
Nếu như không phải là trong lòng đã sớm có tính toán, dùng chính việc ông ta làm để làm bước đệm cho tương lai, thì lúc Nhiếp Thành Thắng giơ tay ra, cô đã có thể bẻ gãy tay ông ta rồi.
Đâu có thể để cho ông ta tát cô như thế.
Cửu Miêu thấy tuy khóe miệng chảy máu nhưng cô vẫn cười, ánh mắt cô ta càng lạnh lẽo hơn.
Mặc dù cô ta không hiểu tại sao Nhiếp
Nhiên phải cảm ơn mình, nhưng cô ta
nghe ra được chắc chắn mình lại bị cô gái này tính toán rồi.
Tâm tư và lá gan của nữ binh quỷ kế đa đoan này đúng là không hề bình thường.
Có lúc chỉ là một hành động nho nhỏ, tưởng như chẳng gây ra được sóng gió gì, nhưng đợi đến thời cơ thích hợp, sức nổ của nó lại không thể khinh thường.
Ánh mắt Cửu Miêu sắc bén lạnh như băng.
“Không có gì.” Cửu Miêu vừa dứt lời, con ngươi màu đen của cô ta đã lập tức co lại.
Nụ cười của Nhiếp Nhiên cũng cứng lại vào đúng lúc đó.
Theo bản năng, cô cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Ai ngờ, một giây tiếp theo đã nghe thấy
“phựt” một tiếng, Cửu Miêu giằng hai cái tay bị trói ra khỏi sợi dây thừng.
Nhiếp Nhiên theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước.
Nhưng Cửu Miêu không muốn động thủ với cô mà quay người lại nhào vào binh lính đưa lưng về phía cô ta, đồng thời một ánh dao sáng như tuyết lóe lên trước mắt
Nhiếp Nhiên.
Bây giờ Nhiếp Nhiên mới hiểu, Cửu Miêu biết mình không phải đối thủ của cô, vì thế muốn tìm một con tin.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng tiến lên trước cô ta, đẩy nam linh đó ra.
Nam binh kia thấy cô tiến lên mới quay người đi, nếu bây giờ bị bắt, anh ta lại phải mắc nợ nữa.
“Cẩn thận!”
Mặc dù Nhiếp Nhiên chậm một nhịp, nhưng may mà sức bật của cô nhanh hơn
Cửu Miêu một giây nên vẫn kịp thời đẩy nam binh đó ra.
Cửu Miêu thấy Nhiếp Nhiên cứu người thì lập tức đổi ý, thuận thế giới dao lên chém về phía cô.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, lăn sang bên cạnh mới tránh được đòn tấn công trí mạng đó, nhưng vẫn không thể tránh được bị con dao quân dụng làm bị thương cánh tay.
Mọi người giật mình.
“Đáng chết, sao hắn lại thoát ra được thế?!”
Các binh lính nghe thấy tiếng động bèn chạy trở lại.
Cửu Miêu lại nhanh chóng đâm con dao sắc bén về phía Nhiếp Nhiên.
Không có nam binh kia làm vướng tay, đương nhiên Nhiếp Nhiên không cần tránh nữa, cô tiến lên đạp mạnh vào cánh tay
Cửu Miêu.
Cú đạp này không hề nhẹ, nhưng Cửu Miêu cũng không vì thế mà buông tay ra, còn nắm chặt con dao hơn, sau đó tấn công tiếp.
Lần này con dao quân dụng quét qua cổ
Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên lập tức ngửa người ra phía sau, con dao nhanh chóng lướt qua chóp mũi cô.
Một giây tiếp theo, cô vọt lên giống như con báo, đánh mạnh vào vai Cửu Miêu.
Cửu Miễu loạng choạng lui về phía sau.
Song, mới lui về phía sau một bước, cô ta đã lập tức dồn sức chạy về phía Nhiếp
Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Vai cô ta cũng bị thương nặng, thế mà vẫn muốn xông lên.
Hai người đều là dân lão luyện, bóng bọn họ lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, động tác lưu loát mang theo nguy hiểm.
Nhiếp Nhiên đánh một chiêu giả, nhân lúc tay phải cô ta không tiện, cô lại đạp mạnh một cái, lần này cuối cùng cũng đạp bay con dao quân dụng trong tay cô ta đi.
Con dao quân dụng mang theo ánh sáng lạnh lẽo kia bay vút đi như một mũi tên, cắm thẳng vào trong hố bùn, chỉ còn cán dao ở bên ngoài, đủ để nhìn ra được cái đạp của cô mạnh thế nào.
Cửu Miêu vốn đã bị thương ở vai, bây giờ lãnh thêm một phát đạp nữa, tiếng xương trật khỏi khớp lập tức vang lên.
“Ai ya, con nhóc này đánh giỏi đấy.” Nam binh kia đứng ở phía xa xem, lúc nhìn thấy con dao quân dụng kia, anh ta cong khóe miệng lên cười.
“Giỏi hơn cậu.” Lần này Lão Phùng lại phụ họa.
“Gì mà lợi hại hơn tôi, đùa cái gì thế, ông đây là binh lính Quân khu 9, ai có thể đánh lại tôi!” Anh ta nhảy cẫng lên.
Lão Phùng bình tĩnh nói một chữ, “Tôi.”
Sự kiêu ngạo của nam binh kia lập tức giống như một quả bóng bị chọc, xẹp xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đúng thế, nếu đánh đối kháng thì anh ta không đánh lại cái tên mặt lạnh này. @
Không phải vì anh ta quá yếu, mà là đối phương quá mạnh mẽ, quá biến thái.
Lúc này Cửu Miêu nắm lấy bả vai bị thương của mình, sau đó dùng sức vặn một
cái, tiếng xương cốt lại vang lên.
Mấy binh lính thấy cô ta làm như vậy để khôi phục cái bả vai trật khớp thì cũng thấy run lên.
Sau đó Cửu Miêu lại tiếp tục lao đến.
Không còn dao quân dụng nữa, lúc cô ta đánh tới, Nhiếp Nhiên thuận thế giữ chặt cổ tay cô ta, hai người lập tức đứng im ở đó.
“Dù có phế tay cũng muốn đánh với tôi, xem ra cô rất hận tôi nhỉ?” Nhiếp Nhiên cười lạnh.
Ánh mắt Cửu Miêu hung ác, “Cô lừa tôi!”
“Nhưng tôi đã từng cứu cô.” Nhiếp Nhiên vẫn giữ ý cười trên khóe miệng, nhắc nhở cô ta: “Mà cô bây giờ đang lấy oán báo ơn.”
Cửu Miêu cũng nhắc nhở cô: “Tôi cũng đã từng cứu cô, cô chỉ là trả lại cho tôi mà thôi.”
Được cô ta nhắc, Nhiếp Nhiên như bừng tỉnh nhớ ra, “Đúng vậy, có vẻ đúng là chúng ta không ai nợ ai nữa rồi. Vậy tôi cũng không cần phải hạ thủ lưu tình nữa.”
Vừa dứt lời, cô lập tức sầm mặt lại, vặn cái tay đang túm lấy Cửu Miêu một cái, muốn phế bỏ tay phải của cô ta.
Nhưng Cửu Miêu cũng không phải dạng vừa, ngay từ lúc Nhiếp Nhiên ra tay, cô ta đã biết cô muốn làm gì, vì vậy cô ta lập tức nhảy lên xoay người đi, tránh được đòn hiểm kia.
Hai người lại đồng thời trở về vị trí ban đầu.