Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1654
VẪN ĐÁNH? CÔ ĐANG TOAN TÍNH ĐIỀU GÌ?
Những binh lính Quân khu 2 từng được cô cứu cũng lặng lẽ xúc động trong lòng.
Đúng vậy, ơn cứu mạng này bọn họ phải trả thế nào.
Nhiếp Nhiên bó tay: “Không nghiêm trọng đến thế đâu, lúc tới nơi này tay tôi đã bình phục rồi. Còn chuyện sát hạch, không phải còn có sát hạch mùa đông nữa à?”
Chính thái độ không để ý này lại khiến Hà
Giai Ngọc càng thêm đau lòng.
“Nhưng thành tích là tổng hợp của hai lần sát hạch, chị… sát hạch mùa hè chị không có một điểm nào… phải so với đám người kia thế nào…”
Nhiếp Nhiên muốn kéo cô ta đứng lên, cô an ủi, “Đây không phải là chuyện cô cần bận tâm, đừng khóc nữa.”
Nhưng lúc này Hà Giai Ngọc đấu thể khống chế được.
Cô ta đẩy Nhiếp Nhiên ra, lao đến trước mặt Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, thật sự không được thi bù à? Chị Nhiên liệu mạng như vậy, hai tháng qua không ngủ được một giấc tử tế, dốc sức huấn luyện chính là vì đợt sát hạch kia, chị ấy phải được miễn thị mới đúng! Chị ấy làm nhiều nhiệm vụ vì ngài như thế, đứng ở ranh giới sống chết lâu đến thế!”
“Hà Giai Ngọc, đừng càn quấy.” Lúc này
Quý Chính Hổ đi tới, kéo cô ta ra khỏi Lý
Tông Dũng.
Nhưng Hà Giai Ngọc lại hất tay Quý Chính
Hổ ra, tiếp tục lao đến, “Tiểu đoàn trưởng, ngài châm chước đi, chị Nhiên bị bệnh, nên được thi bù mới đúng!”
“Hà Giai Ngọc!” Quý Chính Hổ cau mày quát lên.
Thi Sảnh và Kiều Duy thấy tình hình không ổn cũng chia ra đi lên khuyên can.
Đáng tiếc vẫn không có hiệu quả gì.
Cảm xúc của Hà Giai Ngọc đã mất khống chế, bọn họ không thể kéo cô ta ra được.
Thật ra trong lòng Lý Tông Dũng cũng rất muốn Nhiếp Nhiên có thể thi bù, nhưng ông không thể quyết định được chuyện này.
Thấy mọi chuyện ầm ĩ, Nhiếp Nhiên hô lớn một tiếng, “Đủ rồi!”
Cô nói vô cùng lớn, làm cho mọi người ở đây đều run lên, có tác dụng hơn bất cứ lời khuyên bảo hay cảnh cáo nào.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên bao phủ một tầng khí lạnh, cô đi từng bước tới chỗ Hà Giai Ngọc.
Thi Sảnh và Kiều Duy cũng tự động lui về phía sau nhường đường cho cô.
Sau đó, Nhiếp Nhiên cúi xuống, không nói câu gì kéo cô ta đứng lên.
“Cho dù không có thành tích sát hạch mùa hè, tôi vẫn có thể thi vào đơn vị mình muốn vào.”
Lời nói ngông cuồng này khiến mọi người nghẹn lại.
Nếu như là mấy ngày trước, nhất định sẽ có một nửa trong đám người này cho là cô nói quá ngạo mạn, là đang chém gió.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại cảm thấy Nhiếp
Nhiên có thể.
Cô có tư cách, cũng có năng lực này.
“Nhưng mà…”
Hà Giai Ngọc vừa thấp thỏm nói hai chữ,
Nhiếp Nhiên đã lạnh lùng quét mắt qua,
“Hay là cô không tin tôi làm được?”
“Không không không…” Hà Giai Ngọc liên tục lắc đầu.
Đương nhiên cô ta hoàn toàn tin tưởng
Nhiếp Nhiên vô điều kiện rồi.
Nhưng nếu làm như vậy, chị Nhiên nhất định phải huấn luyện gấp đôi người khác, quá khổ sở.
Nhiếp Nhiên nhân lúc Hà Giai Ngọc phân tâm, đẩy cô ta về phía Thi
Sảnh, ra hiệu dẫn cô ta đi. Thi Sảnh thấy Nhiếp Nhiên đã áp chế được Hà Giai
Ngọc, vội vàng nửa đầy nửa kéo cô ta xuống.
Giải quyết Hà Giai Ngọc xong, Nhiếp Nhiên đi tới trước mặt Nhiếp Thành Thắng, “Tôi vẫn muốn nói như vậy, nếu như ngài cảm thấy một cái tát chưa hả giận, tôi không ngại dùng thân phận con gái của ngài chịu thêm một cái tát nữa.”
Mọi người nghe thấy thế lập tức giật mình.
Lý Tông Dũng thì trợn mắt, “Nhiếp Nhiên!”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại cong môi lên nhìn
Nhiếp Thành Thắng, “Không sao, tiểu đoàn trưởng. Chỉ cần ba tôi vui vẻ, tôi không sao cả. Dù sao lúc còn bé cũng đâu phải là chưa từng bị đánh.” –
Câu này của cô làm Lý Tông Dũng kích động bước đến chắn trước mặt cô, “Nhiếp
Thành Thắng, anh dám đánh lính của tôi thử xem! Nếu như hôm nay anh đánh cô ấy, vậy cũng đừng trách tôi không nói đến tình cảm!”
Nhiếp Thành Thắng rất phiền muộn.
Nhiếp Nhiên là gián điệp, là người có công trạng, làm sao ông ta có thể đánh cô nữa?
Phải biết rằng tương lai nhà họ Nhiếp còn cần đến công trạng của Nhiếp Nhiên.
Bây giờ lại thêm câu cảnh cáo này của Lý
Tông Dũng, đến nhấc tay lên ông ta cũng không thể.
Nhiếp Thành Thắng sầm mặt nhìn Nhiếp
Nhiên, vốn dĩ chuyện của Hà Giai Ngọc vừa rồi có thể di chuyển sự chú ý, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại chủ động nhắc tới chuyện này, khiến mọi người lại tập trung vào đây.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng ông ta chỉ có thể sầm mặt vung tay bỏ đi.
Thấy Nhiếp Thành Thắng bỏ qua, đám người kia mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trói tất cả bọn chúng lại đưa lên trên thuyền.” Lý Tông Dũng ra lệnh cho các binh lính, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý, giáo huấn Nhiếp Nhiên: “Có phải cô bị đánh hỏng đầu rồi không hả?
Lại còn bảo ông ta tát cô cái nữa!”
Nếu như để cho thằng nhóc kia biết, nói không chừng sẽ đau lòng chết mất. Có khi nó còn liều mạng với ông bố vợ tương lai này cũng nên.
“Tôi có dụng ý của mình.” Nhiếp Nhiên cười híp mắt, trong ý cười lộ ra chút tính toán.
Lý Tông Dũng thấy nụ cười gian trá như con cáo nhỏ của cô là biết có lẽ cô lại có mưu đồ rồi, ông lập tức trừng có một cái, sau đó mới đi xử lý những chuyện khác.