Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1653
PHẢI TRẢ PHẦN ÂN TÌNH NÀY THẾ NÀO?
Nhưng ở đây chỉ có một mình Nhiếp Nhiên biết, Lý Tông Dũng đang chém gió.
Mặc dù khi cô rơi vào dòng nước ngầm thập tử nhất sinh thật, nhưng Lý Tông Dũng đã phái người Quân khu 9 đợi ở phía dưới, sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Còn chuyện vừa tỉnh lại đã chạy về đơn vị, trên thực tế là do cô không muốn nhiệm vụ bị bại lộ, tránh liên lụy đến Hoắc Hoành thôi, đâu có nghĩ đến Nhiếp Thành Thắng.
Tất cả những chuyện này đều là sự thật, nhưng qua lời nói của Lý Tông Dũng thì cô đã biến thành người vì một nhiệm vụ năm vùng mà không tiếc dâng hiến sinh mạng, lại còn là một đứa con hiếu thuận vì để cho phụ huynh yên tâm mà giấu giếm sự vất vả.
Có một giây Nhiếp Nhiên nghi ngờ rốt cuộc người Lý Tông Dũng nói có phải là mình không.
Vậy là Nhiếp Nhiên cứ mang gương mặt sưng vù đứng im ở trước mặt Nhiếp Thành Thắng, vẻ mặt dửng dưng không lộ ra bất cứ chút oan ức và đau lòng nào như thế.
Nhưng chính biểu hiện này của cô lại khiến mọi người cảm thấy vô cùng xót xa.
“Lần này cuối cùng cô ấy cũng mở mày mở mặt rồi.” Nam binh đứng ở bên cạnh Lão
Phùng thấy tình thế xoay chuyển thì khẽ cười.
Thế nhưng trong tiếng cười lại mang theo chút cảm khái.
Thật ra anh ta là một binh lính của Quân khu 9 nên cũng không ít lần tập kích, mai phục hay làm những nhiệm vụ không thể tiết lộ này nên đã sớm quen rồi.
Những gì Nhiếp Nhiên phải chịu đựng, bọn họ cũng đều từng trải qua.
Song lúc này anh ta vẫn hơi đau lòng cho Nhiếp Nhiên.
Tất nhiên không phải vì Nhiếp Nhiên là nữ binh, mà vì cô chính là một hình ảnh thu nhỏ của đám người bọn họ.
Đi trong vùng màu xám giữa hai bờ đen trắng, không thể để ai phát hiện ra, không có ai hiểu, thậm chí đến lúc chết người khác cũng không biết rốt cuộc ý nghĩa tồn tại của người này là gì.
Giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Anh ta vẫn dán mắt lên lên người Nhiếp
Nhiên, nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa.
Cho đến khi Lão Phùng ở bên cạnh “Ừ” một tiếng, tiếng đáp lạnh nhạt đó mới kéo anh ta ra khỏi đống suy nghĩ.
Lúc anh ta đang định oán trách Lão Phùng thì binh lính Quân khu 2 cách đó không xa lại nảy sinh ra chấn động không nhỏ.
“Nếu như cô Diệp thật sự là Nhiếp Nhiên, thế thì người hồi đó cứu chúng ta ra khỏi đầm lầy… không phải chính là Nhiếp Nhiên à?” Binh lính Quân khu 2 đã từng được
Nhiếp Nhiên cứu đột nhiên lên tiếng.
Những binh lính ở bên cạnh cũng lập tức nhao nhao phản ứng lại.
“Đúng thế! Lúc ấy tôi còn thấy khó hiểu sao cướp biển lại cứu chúng ta, hóa là bởi vì thế này!”
“Còn nữa, không phải sau đó chúng ta cũng được cướp biển thả đi sao!”
“Đúng vậy đúng vậy…”
Người Quân khu 2 bắt đầu không ngừng hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra trên đảo khi đó.
Những tình tiết bị chôn vùi quá lâu, gần như bị người ta quên lãng, theo hồi tưởng của mỗi người mà dẫn đến cơn chấn động cực lớn.
Người vốn đã biết và người hoàn toàn không biết vào lúc này đều biết hết.
Nhiếp Nhiên.
Nữ binh đã từng làm kẻ địch của bọn họ ở chỗ này lại dùng sức một mình mình, dùng cách im lặng nhất để cứu bọn họ.
Nếu như không có cô gánh nguy hiểm bị bại lộ tới cứu bọn họ, trong đám người này ít nhất có một nửa đã chết ở trong đầm lầy hoặc là trong tay cướp biển.
Nếu như không có cái tát hôm nay của
Nhiếp Thành Thắng, có lẽ cả đời này bọn họ cũng sẽ không biết rằng họ tồn tại đến bây giờ đều là vì có nữ binh này.
Nếu như…
Quá nhiều nếu như.
Những chuyện bọn họ đã biết, và những chuyện Nhiếp Nhiên yên lặng làm vì bọn họ mà bọn họ không biết khiến trong lòng bọn họ dấy lên từng con sóng lớn.
Còn Nhiếp Thành Thắng, ông ta không ngờ mình chỉ bị sốc vì nữ cướp biển đó là con gái mình nên nhất thời mới tát cô một cái cho hả giận mà lại dẫn tới phản ứng lớn thế này.
Thế mà nó lại là một gián điệp!
Hơn nữa còn không phải là một tên cướp biển nhỏ bé bình thường, mà là người dẫn đầu đám cướp biển đó. Đến ông ta cũng chưa chắc đã có năng lực như thế.
Nhiếp Nhiên hoàn thành nhiệm vụ lần này tốt như vậy, nhất định sẽ ghi vào trong hồ sơ, thế thì con đường tiền đồ của nó sẽ vô cùng rộng rãi.
Vậy mà ông ta lại đánh cô vào lúc này.
Xong rồi xong rồi, sau khi vào quân đội, tính cách đứa con gái này của ông ta đã không còn yếu đuối như trước kia nữa.
Còn nhớ hồi đó ông ta tát cô một cái ở
Quân khu 2, lúc cô rời đi còn không buồn liếc ông ta lấy một lần.
Bây giờ ông ta đánh cô ở trước mặt mọi người, chỉ sợ…
Lúc ông ta đang suy nghĩ xem nên thu dọn tàn cuộc thế nào thì nghe thấy Thi Sảnh hô khẽ một tiếng, “Hà Giai Ngọc!”
Mọi người lập tức quay sang nhìn Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc được Thi Sảnh đỡ lấy, sắc mặt hơi tái, đáy mắt còn đỏ lên.
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Hình như cô ta không bị thương nhỉ?
Sao đột nhiên lại biến thành thế này?
Nhiếp Nhiên và cô ta nhìn nhau, sau đó cô ta đi từng bước qua đây, giọng nói thoáng nghẹn ngào, “Nếu như chị là nữ cướp biển đó, vậy thì… người cứu em khi đó…”
“Là cô ấy.” Lý Kiêu nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, nói rất chắc chắn: “Là cô ấy vì cứu cậu mà bị bắn rơi xuống dòng chảy ngầm.”
Nhiếp Nhiên chuyển tầm mắt lên người Lý Kiêu rồi khẽ cười.
Trong hành động nằm vùng này của cô, thật ra người đầu tiên phát hiện ra cô có vấn đề chính là Lý Kiêu.
Nhưng mấy lần Lý Kiêu đều bị mình lừa gạt.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã phơi bày rồi, mặc dù cô ấy hiểu, nhưng bị mình trêu chọc mấy lần như thế, chỉ sợ là bây giờ rất buồn bực.
Lý Kiêu thấy trên khóe miệng cô có máu, lại còn cười với mình, trong đôi mắt trong veo lập tức lóe lên tia sáng, sau đó biến mất.
“Tức là chị Nhiên đã cứu em tổng cộng hai lần?” Mũi Hà Giai Ngọc hơi đỏ, mắt cũng ngấn nước.
Chuyện đến nước này rồi, Nhiếp Nhiên không cần phải che giấu nữa, cô gật đầu.
KHà Giai Ngọc bật khóc, “Có phải chị bị ngốc không hả chị Nhiên? Chị… sao chị phải cứu em… chị có biết chỗ đó là dòng chảy ngầm, sẽ chết không! Chị bị ngốc à!”
Lúc ấy cô ta nghĩ đến việc nữ cướp biển kia vì cứu mình mà chết đã khó chịu trong lòng rồi. Càng đừng nói là bây giờ nữ cướp biển đó chính là chị Nhiên.
Cô ta nhớ đến chuyện hồi đó mình chính mắt nhìn thấy cô bị đạn bắn trúng sau đó rơi từ trên vách núi xuống, lại cả chuyện cô rơi thẳng xuống nước vì cứu cô ta khi
huấn luyện.
Hai cảnh tượng đó đan xen vào nhau khiến tâm trạng cô ta lập tức sụp đổ, lớn tiếng khóc lên.
Vào giờ phút này cô ta mới hiểu, hóa ra tay chị Nhiên bị rạn xương lần hai cũng là vì mình.
Nhiếp Nhiên há hốc mồm.
Cô chưa bao giờ thấy Hà Giai Ngọc khóc đau lòng thế này.
Hồi đó lúc bị người đánh thành đầu heo, cô ta cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Nhưng bây giờ cô ta lại khóc như mưa…
“Cô khóc đau lòng như vậy, ai không biết còn tưởng là tôi chết rồi đấy.”
Nhiếp Nhiên không biết an ủi người khác, chỉ muốn xoa dịu cô ta, kết quả lại khiến cô ta hét lên: “Chị nói linh tinh cái gì thế hả!
Em không cho phép chị nói bậy!”
Hà Giai Ngọc là fan não tàn của Nhiếp
Nhiên lại tức giận quát Nhiếp Nhiên khiến mấy người ở đây đều ngẩn ra.
Bọn họ cũng biết lần này Hà Giai Ngọc lo thật, cũng sợ thật.
“Chị nói xem có phải chị bị điên rồi không!” Hà Giai Ngọc nước mắt nước mũi tèm lem gào lên với Nhiếp Nhiên một câu, sau đó bưng mặt ngồi sụp xuống đất khóc đến nghẹn ngào, “Em nợ chị nhiều thế này, chị bảo em phải trả thế nào? Chị liên tục cứu em… thậm chí vì thế mà ngay cả tư cách sát hạch mùa hè cũng bị hủy bỏ… tiền đồ của chị… em phải trả thế nào! Rõ ràng chị có thể vào những đơn vị xuất sắc nhất, bây giờ vì em mà bị hủy hết… hủy hết rồi!”
“Còn cả tay chị nữa… tay chị bị rạn xương lần hai… cũng là vì em… nếu như để lại mầm bệnh thì phải làm sao… tiền đồ của chị… tay của chị… chị không nên biến thành như vậy… là tại em, tất cả đều là tại em…”
Những lời nói của cô ta khiến một số nữ binh đội 6 phải quay đầu đi, mắt cay cay.
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Nhiếp Nhiên vì cứu người mà mất đi tư cách của lần sát hạch này thế nào.
Đó là lần sát hạch quan trọng nhất trong đời.