Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1652
KINH NGẠC! CÔ LÀ GIÁN ĐIỆP?!
Đám nưgười Nghiêm Hoài Vũ lập tức tiến lên che chắn cho cô.
“Ông làm gì thế hả?” Nghiêm Hoài Vũ trừng mắt nhìn Nhiếp Thành Thắng.
Hà Giai Ngọc cũng tức giận chất vấn, “Tại sao ông lại đánh chị Nhiên!”
“Đây là binh lính của đơn vị dự bị, cho dù ông là sự đoàn trưởng thì cũng không thể đánh người được!” Kiều Duy lạnh giọng nhắc nhở một câu.
Những binh lính của lớp 6 đều chắn trước mặt Nhiếp Nhiên, Diệp Tuệ Văn và Thi
Sảnh vội vàng đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên hỏi han: “Sao rồi, cô có sao không?”
“Trời đất, Nhiếp Nhiên! Khóe miệng cô chảy máu rồi!”
Tiếng hô này của cô ta khiến tất cả mọi người đều nhìn qua.
Phương Lượng và Uông Tự Minh cũng chạy tới, căng thẳng hỏi: “Sao rồi? Có cần gọi quân y tới khám không?”
“Đúng đúng đúng, gọi quân y, tôi đi gọi quân y!” Hà Giai Ngọc được Phương Lượng nhắc nhở, mới vội vàng quay lại gọi tổ y tế.
Lúc này Lý Kiêu cũng đi tới, giọng nói hiếm khi lo lắng thế này, “Bây giờ cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Cô rất sợ cái tát vừa rồi của Nhiếp Thành Thắng khiến Nhiếp Nhiên bị điếc, bởi thực sự rất mạnh. Cô đứng ở bên cạnh cũng cảm nhận được luồng gió mạnh từ cái tát đó.
Nhiếp Nhiên xua tay với Thi Sảnh, khóe miệng vẫn mang ý cười, sau đó nói với Lý Kiêu: “Đâu chỉ nghe thấy, tôi còn nghe ra cậu đang lo lắng cho tôi.”
Giọng điệu trêu chọc cộng thêm dấu năm ngón tay sưng đỏ hiện lên trên mặt cô làm mọi người cau mày lại.
Uông Tư Minh không đành lòng nhìn bộ dạng này của cô, quay sang nói với Nhiếp Thành Thắng: “Chú Nhiếp, chú…”
“Cậu im miệng cho tôi!” Ánh mắt Nhiếp
Thành Thắng hung ác, sắc mặt u ám đến nỗi có thể vắt ra nước.
Uông Tư Minh ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, tách mấy người Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ trước mặt ra.
“Nhiếp Nhiên?”
“Tiểu Nhiên Tử?”
Bọn họ muốn kéo cô lại, nhưng Nhiếp
Nhiên lại giơ tay đẩy nhẹ tay họ, nở nụ cười an ủi.
Đám người kia thấy cô kiên trì như vậy thì không tiện nói gì, nhưng ai cũng nhìn chằm chằm vào tay Nhiếp Thành Thắng, sợ ông ta sẽ lại giơ tay lên cho Nhiếp Nhiên một cái tát nữa.
Nhiếp Nhiên đứng ở trước mặt Nhiếp Thành Thắng, trên khóe miệng vẫn mang theo ý cười, “Không sao, nếu như ngài đánh mà có thể hết giận, thế thì tôi cũng nguyện ý dâng nửa gương mặt này lên.”
“Chị Nhiên!”
“Nhiếp Nhiên!”
Ngay cả nam binh mặt dày đứng ở bên cạnh Lão Phùng cũng thu lại vẻ cợt nhả, hiếm khi nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
“Cô Diệp?” Nhiếp Thành Thăng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên đáp không hề do dự, “Đúng.”
“Ha ha!” Nhiếp Thành Thắng lộ ra một nụ cười lạnh lùng u ám, sau đó giơ tay lên
định tát lên nửa gương mặt còn lại của cô.
Vừa rồi Lý Tông Dũng ở trong khoang máy bay dặn dò công việc qua máy liên lạc, lúc này đi từ trên máy bay trực thăng xuống, vừa vặn thấy cảnh kia.
Mặt ông lập tức biến sắc, chạy tới kịp thời bắt lấy cánh tay đang hạ xuống của Nhiếp Thành Thắng.
Các binh lính ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì thế này, tại sao anh lại đánh cô ấy!” Lý Tông Dũng nghiêm nghị hỏi: “Ai cho anh đánh cô ấy! Ai cho anh cái tư cách này!”
Nhiếp Thành Thắng đã tức giận tới cực điểm, “Chẳng lẽ tôi không có tư cách đánh à? Ở đây làm gì có ai có tư cách hơn tôi! Tôi là ba nó!”
Hai chữ cuối cùng vô cùng vang dội, chấn động tất cả mọi người.
“Trời đất… tôi nghe thấy cái gì thế này…”
“Má ơi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Nhiếp Nhiên và sư đoàn trưởng là…”
“Nhiếp Nhiên, Sư đoàn trưởng Nhiếp! Hình như hai cái họ này giống nhau thật…”
Lý Tông Dũng hất tay Nhiếp Thành
Thắng ra, uy nghiêm nói: “Trong quân đội, trừ cấp trên cấp dưới ra thì không có quan hệ gì khác! Cho dù cô ấy là con gái anh, cũng mời anh về nhà hãy đánh, ở quân đội cô ấy là lính của tôi! Còn anh, không có tư cách đánh binh lính của tôi!”
Có Lý Tông Dũng bảo vệ, lửa giận trong lòng Nhiếp Thành Thắng càng bùng cháy mạnh hơn, mắt ông ta lóe lên ánh lửa.
“Nhiếp Nhiên, mày… mày giỏi lắm! Mày biết rõ là tạo nhưng vẫn bắt tạo, hơn nữa còn hành hạ tao, mày đúng là con gái tốt của tao!”
Vào giờ phút này, chuyện Nhiếp Thành Thắng quan tâm nhất không phải là tại sao cô trở thành cướp biển, mà là… cô là con gái của mình mà lại bắt mình ngay trước mặt nhiều người như vậy!
Không chỉ thế, thậm chí cô còn hành hạ mình, bắt mình đi chân trần trên đá dăm, cuối cùng khiến mình nằm ở trong bệnh viện lâu đến thế.
“Đúng vậy! Nữ cướp biển đó bắt Sư đoàn trưởng Nhiếp thật, suýt nữa còn khiến ngài ấy bị bệnh nguy kịch.” Được Nhiếp Thành Thắng nhắc nhở, người Quân khu 2 nhao nhao lên tiếng.
“Đúng! Sau đó Sư đoàn trưởng Nhiếp còn nằm ở bệnh viện rất lâu.”
Lúc này, đội trưởng Lưu của đội thủy quân lục chiến cũng hồi tưởng lại.
“Nhưng sao nữ cướp biển đó lại là Nhiếp Nhiên?”
“Sốc quá đi mất, hoàn toàn không hiểu thế nào nữa.”
Đầu tiên là Nhiếp Nhiên là cô Diệp, sau đó sư đoàn trưởng tát Nhiếp Nhiên một cái, cuối cùng là quan hệ cha con giữa Sư đoàn trưởng Nhiếp và Nhiếp Nhiên.
Đây rốt cuộc là cái mớ bòng bong gì thế?
Các binh lính mụ mị đầu óc, im lặng đợi diễn biến tiếp theo.
Lúc bọn họ cảm thấy chắc không còn chuyện gì khiến bọn họ kinh ngạc hơn quan hệ cha con giữa Sư đoàn trưởng
Nhiếp và Nhiếp Nhiên, thì lại nghe được một tin tức càng kinh thiên động địa hơn.
“Nhiếp Nhiên là người tôi phải đi làm gián điệp, anh có ý kiến gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng có chỉ trích cô ấy!”
Cái gì?!
Bọn họ không nghe nhầm chứ?!
“Gián điệp?”
“Gián điệp?!”
“Nhiếp Nhiên thế mà lại là gián điệp?!”
“Chẳng trách cô gái này hiểu rõ địa hình ở nơi này đến thế.” Đội trưởng Lưu bừng tỉnh.
Anh ta đã nói mà, sao Lý Tông Dũng có thể coi Nhiếp Nhiên là con át chủ bài duy nhất được?
Hóa ra cô đã từng nằm vùng ở chỗ này, thế thì đúng là cô quan trọng hơn bất cứ ai thật.
Đội trưởng Vu nghe thấy thế cũng khẽ cau mày lại.
Lúc tất cả mọi người ở đây vẫn chưa hoàn hồn lại khỏi sự kinh ngạc này, lại nghe thấy Lý Tông Dũng tiếp tục nói: “Khi đó cô ấy vì hoàn thành nhiệm vụ cho tôi mà thập tử nhất sinh, được cứu từ dòng chảy ngầm ra.
Cô ấy hôn mê hơn nửa tháng mới tỉnh dậy.
lúc biết anh muốn tìm cô ấy, vì không muốn khiến anh lo lắng, cô ấy đã cưỡng ép tiêm thuốc cho mình, dỡ bỏ thạch cao, trốn khỏi bệnh viện, tất cả chỉ vì để cho anh nhìn một cái, để cho anh yên tâm!”
“Cô ấy làm nhiệm vụ này, anh tưởng là lúc bắt anh, cô ấy không phân vân, không đau lòng à? Anh là ba ruột của cô ấy, nhưng thế thì đã sao, tình cảnh của cô ấy còn khó khăn hơn cả anh, tôi và đám người này!”
“Khi đó người Quân khu 2 và đội thủy quân lục chiến đều đang tấn công hòn đảo này, cô ấy gánh mối nguy hiểm bị chiến hữu sát hại, bị đám cướp biển này phát hiện ra để làm nhiệm vụ!”
Mọi người nghe thấy thế, vốn từ kinh ngạc dần dần chuyển thành chua xót trong lòng.
Đúng thế, việc nằm vùng không hề dễ dàng. Lúc ấy bọn họ coi tất cả mọi người trên đảo là mục tiêu bắn chết, mà Nhiếp Nhiên… chính là một trong số đó.
Rõ ràng cô là chiến hữu của bọn họ, nhưng lại không thể nói một câu, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Thậm chí khi nhiệm vụ kết thúc, mọi hành động của cô cũng không thể để ai biết, chỉ vì cô là gián điệp.
Nhiệm vụ nằm vùng luôn phải giữ bí mật, có lúc nhiệm vụ chưa kết thúc thì dù có chết cũng không thể để lộ ra thân phận thật.
“Cô ấy không có gì có lỗi với anh cả! Nếu như lúc ấy thật sự là cướp biển bắt anh, chỉ sợ anh đã bị đám cướp biển kia chém đầu treo ở trên đảo rồi!”
Lý Tông Dũng nghiêm nghị nói với Nhiếp Thành Thắng.
Đúng thế, nghe thấy Lý Tông Dũng nói xong, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cái tát này của Nhiếp Thành Thắng thật sự rất quá đáng.
Nếu như không có Nhiếp Nhiên lo liệu ở bên trong, có lẽ Nhiếp Thành Thắng đã sớm bị đám cướp biển mất trí kia chém rồi, đâu còn cơ hội đứng ở đây mà đánh người nữa?