Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1651
CÁI TÁT QUEN THUỘC
Hồ Tứ hoàn hồn khỏi sự kinh hãi vừa rồi, thấy đám binh lính kia vây quanh Nhiếp Nhiên, sự kinh ngạc và không tưởng tượng nổi cuối cùng biến thành cơn phẫn nộ cực lớn.
Cô ta lại dám lừa mình!
Cô Diệp? Nhị thiếu bảo cô ta tới? Tất cả đều là giả!
Nhiếp Nhiên chỉ thoáng dừng lại, sau đó làm như không nghe thấy mà rời đi.
Biểu hiện lạnh nhạt đó hoàn toàn chọc giận Hồ Tứ.
Nhưng trên thực tế, lúc này ngoại trừ giả câm giả điếc ra, Nhiếp Nhiên không thể làm gì khác.
Cô cũng không thể diệt khẩu tất cả đám người này ngay trước mặt mọi người được.
Hơn nữa nếu cô mà làm vậy, không phải là thừa nhận mình chính là “cô Diệp” à?
Vả lại, Hoắc Hoành bảo Lý Tông Dũng bắt bọn chúng chắc chắn là có ý nghĩa gì đó, cho nên cô nhất định phải để bọn chúng còn sống.
Hồ Tứ thấy cô chạy nhanh như vậy, tiếng mắng chửi càng ngày càng lớn hơn.
“Mày dám lừa tao, mày sẽ chết không được tử tế đâu!”
“Mày quay chúng tao vòng vòng như bọn ngu, đồ ti tiện!”
Những binh lính kia không biết cô Diệp nào cả, nhưng thấy hắn gân cổ lên tức giận mắng thì tiến lên bịt miệng hắn lại, có điều mấy tên anh em lúc này cũng ầm ĩ lên.
“Không sai, mày là đồ ti tiện!”
“Mày dám lừa chúng tao! Uổng công chúng tạo tin tưởng mày đến thế!”
“Tất cả trật tự!” Những binh lính lạnh giọng quát đám cướp biển kia.
Nhưng những tên đó cứ nghĩ đến chuyện những anh em của mình và bảo vệ cô Diệp” này mà chết nhiều như vậy, cuối cùng thực ra lại bảo vệ một tên gián điệp, sự căm phẫn ngút trời trong lòng khiến bọn chúng hận đến nỗi muốn nghiền nát răng.
“Mày làm thế không sợ Nhị thiếu…”
Đoàng!
Tên cướp biển kia ngừng nói, sau đó ngã xuống.
Những tên cướp biển khác sợ hãi ngậm miệng lại.
Tất cả mọi người ở đây nghe thấy tiếng súng kia đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía người nổ súng – Nhiếp Nhiên.
Cô vẫn duy trì tư thế ngắm bắn, một luồng khói đen đang dần dần tan đi ở họng súng.
Thời gian dường như dừng lại ngay lúc này.
Nhiếp Nhiên thấy người xung quanh nhìn chằm chằm mình thì suy nghĩ và lý trí mới hồi phục lại.
Xong rồi, lúc nãy cô nghe thấy hai chữ “Nhị thiếu”, chỉ muốn khiến tên kia im miệng nên đã theo bản năng quay lại bắn hắn một phát.
Kết quả… tiêu thật rồi!
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên vẫn lạnh lùng như thế, nhưng Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ lại há hốc mồm.
Trời đất! Bắn chết người đã đầu hàng ngay trước mặt mọi người, thế này sẽ… bị phạt!
Tại sao tự dưng Nhiếp Nhiên lại làm thế?
Còn cô Diệp đó là ai?
Trong đầu mọi người hiện ra đủ nghi vấn.
Ngoại trừ Lý Kiệu đang nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt đầy thâm ý và nam binh mặt dày với Lão Phùng biết chuyện là vẫn bình tĩnh ra, những người khác đều vô cùng kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.
Một giây… hai giây… ba giây…
Sau khi dừng lại năm sáu giây, có một tên trong đám cướp biển tức giận gào lên với các binh lính, “Chúng mày… chúng mày giết tù binh? Chúng tạo đã đầu hàng rồi, sao chúng mày có thể giết chúng tao!”
Tên kia vừa nói xong, mười mấy tên còn lại cũng lập tức đứng lên, như ong vỡ tổ định lao vào những binh lính kia để phản kháng.
Mấy binh lính ở bên cạnh liên tục quát đám cướp biển đang ầm ĩ: “Không được nhúc nhích!”
“Ngồi xuống hết cho tao!”
“Còn nhúc nhích thì đừng trách chúng tạo không khách khí!”
Nhưng sự cảnh cáo của bọn họ đối với đám cướp biển này mà nói không hề có chút tác dụng nào.
Đám người kia thấy binh lính không dám làm gì bọn chúng thì lại càng điên cuồng ngang ngược hơn, thậm chí còn muốn nhân lúc rối loạn này để chạy trốn.
Nhưng vừa mới bước ra một bước, lại có một tiếng súng nữa vang lên khiến đám cướp biển sợ hãi run lên, đứng yên tại chỗ.
Hóa ra là Nhiếp Nhiên lại bắn lên trời một phát súng.
Cô không nói một chữ, nhưng đủ để đàn áp đám cướp biển này hơn lời quát mắng của binh lính Quân khu 2.
Đám người Quân khu 2 nhân lúc đám cướp biển kia vẫn đang ngây ra, ấn bọn chúng xuống lần nữa.
Trong đó chỉ có một tên không phục, lúc bị binh lính áp chế vẫn gân cổ lên gào về phía
Nhiếp Nhiên: “Đồ ti tiện này… Diệp…”
Hắn còn chưa nói xong, lại “đoàng!” một tiếng.
Viên đạn kia bắn thẳng vào bên cạnh chân hắn. Một cái lỗ xuất hiện, bụi đất bay mù mịt.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Nhiếp Nhiên chĩa khẩu súng kia về phía đầu hắn, lạnh lùng nói: “Nếu như mày muốn trở thành người tiếp theo thì tao không ngại đâu.”
Tên cướp biển đó nhìn thấy họng súng đen ngòm chĩa vào mình, sự ngang ngược vừa rồi hoàn toàn tan biến hết không còn sót lại chút nào.
Nhiếp Nhiên thấy cuối cùng hắn cũng yên tĩnh, đang định để súng xuống rời đi, nhưng lúc cô quay người lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền từ sau lưng tới,
“Nói rồi thì thế nào?” Sau ba giây, lại nghe thấy người kia gằn từng chữ, “Cô, Diệp.”
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, quét ánh mắt sắc bén qua đó.
Cửu Miêu bị đè dưới đất mặc dù có vẻ thảm hại, nhưng cô ta vẫn ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi nói: “Cô đang sợ cái gì?
Chẳng lẽ là thân phận cô Diệp của cô không thể nói ra được à?”
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, trong mắt tràn đầy vẻ nguy hiểm.
“Cô Diệp?” Vào lúc này, một binh lính trong đám người thấp giọng nói: “Cái tên này quen quá.”
Đó chính là Lưu Đức ở bên cạnh Nhiếp
Thành Thắng.
Anh ta cau chặt mày lại, lẩm bẩm: “Hình như đã từng nghe ở đâu rồi…”
Cô Diệp…
Rốt cuộc là đã từng nghe thấy ở đâu?
Lưu Đức cau mày tìm kiếm cái tên rất quen thuộc nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Anh ta cúi đầu khổ sở suy nghĩ một lát, cuối cùng…
“A! Tôi nhớ ra rồi!” Đột nhiên anh ta hô lên, quay sang nói với Nhiếp Thành Thắng:
“Sư đoàn trưởng, nữ cướp biển bắt ngài chính là cô Diệp!” ?
Anh ta kêu to khiến tất cả mọi người ở đây nghe thấy rất rõ ràng.
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức sầm xuống, hung ác trừng Lưu Đức một cái. Dễ thấy là ông ta rất tức giận vì anh ta nói chuyện mất mặt này ra trước mặt mọi người.
Nhưng sau đó, thấy dáng vẻ cau chặt mày kinh ngạc của anh ta, Nhiếp Thành Thắng mới hồi tưởng lại.
Cô Diệp…
Cô Diệp bắt ông ta?!
“Không sai không sai, nữ cướp biển cô
Diệp” đó không chỉ bắt Nhiếp Thành Thắng,
mà còn đòi chúng ta ba trăm triệu!”
“Đúng đúng đúng, tôi làm chứng, cô Diệp đó còn bắt các anh em của Quân khu 2 chúng tôi đi, chính tại chúng tôi nghe thấy người đó là cô Diệp!”
Lúc mọi người đang nhao nhao chứng minh nhân vật “cô Diệp” thì Ngô Sướng khó hiểu hỏi, “Nhưng sao đám cướp biển này lại gọi Nhiếp Nhiên là cô Diệp?”
Tất cả lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng sóng biển xô vào đá ngầm dưới vách núi.
“Hóa ra tên thật của cô là Nhiếp Nhiên, cô
Diệp.” Có vẻ Cửu Miêu cảm thấy vẫn chưa đủ nên chỉ thẳng Nhiếp Nhiên.
Cửu Miêu thấy sự lạnh lùng dâng lên trong đáy mắt Nhiếp Nhiên, nhưng không hề có chút sợ hãi nào.
Thế nhưng câu nói của cô ta lại giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu sôi, khiến mọi thứ nổ tung.
“Rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Sao cô Diệp lại là Nhiếp Nhiên được?”
“Cô ấy không phải là binh lính của đơn vị dự bị à?”
Ngay cả đám người Nghiêm Hoài Vũ cũng ngây ra.
Chuyện gì thế này?
Tại sao tự nhiên Nhiếp Nhiên lại biến thành cô Diệp?
Cô Diệp đó không phải là thủ lĩnh của đám cướp biển à?
Lúc tất cả mọi người đang xôn xao bàn tán,
Nhiếp Thành Thắng đột nhiên bước nhanh về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nhìn ông ta u ám đi tới.
Mọi người còn chưa kịp hỏi ông ta muốn làm gì thì ông ta đã giơ tay lên tát mạnh vào mặt Nhiếp Nhiên một cái.
Chát!
Cái tát này mạnh đến nỗi làm mặt Nhiếp
Nhiên lệnh sang một bên.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.