Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1650
“Cô…” Hồ Tứ mới nói được một chữ, Nhiếp Nhiên đã đẩy hắn ra phía trước mình, dí khẩu súng vẫn còn bốn năm viên đạn vào huyệt thái dương hắn, lạnh giọng quát đám cướp biển xung quanh: “Tất cả bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ bắn chết hắn.” Đám cướp biển xung quanh thấy biến cố bất ngờ này thì đều ngẩn ra.
Chuyện này… là sao?
Tại sao cô Diệp lại dí súng vào lão đại?
Không phải cô cùng một thuyền với bọn chúng à?
Sao lại…
Một tên thuộc hạ thấp thỏm hỏi: “Cô Diệp, cô…” Hắn còn nói hết lời, Nhiếp Nhiên đã bắn về phía hắn.
Đạn bắn trúng vào vai hắn ở khoảng cách gần với sức tấn công mạnh mẽ khiến hắn ngã thẳng xuống đất.
Người xung quanh bị tiếng vang định tại này dọa cho đồng loạt lui về phía sau một bước.
Nhiếp Nhiên quét ánh mắt lạnh như băng khắp một vòng, chậm rãi nói: “Ai còn lại nhải một câu, tạo sẽ bắn kẻ đó.” Đám người kia không có đạn, gần như không có sức đánh trả, lại thấy ánh mắt sắc bén nghiêm nghị của Nhiếp Nhiên nên chỉ có thể đứng đực ra đó, sợ một giây tiếp theo sẽ lĩnh trọn một viên đạn.
Cửu Miêu cũng dè chừng khẩu súng trong tay Nhiếp Nhiên, lúc này máy bay trực thăng đã dừng lại trên đầu, bọn chúng đã bị bao vây rồi.
Nếu có hành động gì, cho dù tránh được Nhiếp Nhiên thì cũng không tránh được binh lính đánh lén ở phía trên.
Kinh ngạc qua đi, các binh lính nhanh chóng vây lấy, tóm gọn cả bọn.
Nam binh cợt nhả trói Hồ Tứ lại, vừa trói vừa cười nói với Nhiếp Nhiên: “Thấy chưa, tôi đã nói cô có bất cứ vấn đề gì thì cứ gửi ám thị, tôi nhất định sẽ đến mà.” Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, “Năng lực quan sát không tệ.” Câu này khiến anh ta dừng tay lại.
Hừ!
Là sao?
Khen ngợi à?
Anh ta đường đường là binh lính của Quân khu 9 mà lại được một nữ binh của đơn vị dự bị khen ngợi…
Cảm giác này thật là kỳ cục.
“Chị Nhiên, chị Nhiên!” Lúc này Hà Giai Ngọc chạy nhanh tới, sau lưng là đám người Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ, cô ta lao đến đầu tiên, quan sát cô từ trên xuống dưới, nói: “Chị Nhiên, chị có sao không?” Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không sao.” Hà Giai Ngọc đập nhẹ cô một cái, quở trách: “Chị dọa chết em rồi, vừa nãy thấy chị bị bắt, tim em suýt nữa ngừng đập.” “Đúng thế thật, cô ấy suýt nữa xông đến làm thế thân cho cô luôn.” Nam binh kia trói Hồ Tứ xong, trước khi rời đi còn nói đùa một câu.
“Anh còn có mặt mũi nói tôi à! Nếu không tại anh, tôi có thể như vậy sao!” Hà Giai Ngọc thấy anh ta nhắc đến chuyện này, lập tức mách Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, chị không biết đâu. Tên này biết rõ chị bị bắt mà còn bảo Tiểu đoàn trưởng Lý hạ lệnh tấn công. Quan trọng nhất chính là anh ta báo cáo láo tình hình! Tện này căn bản không quan tâm đến sống chết của chị!” “Trời đất chứng giám, là chị Nhiên nhà cô không quan tâm đến sống chết của mình, tôi không còn cách nào khác mới phải phối hợp với cô ấy.” Người kia trả lời với vẻ mặt vô tội.
“Anh nói láo!” Chương 1650.2 THÂN PHẬN BỊ BẠI LỘ là Giai Ngọc vẫn muốn tiếp tục tranh luận với anh ta, nhưng bị Lý Kiêu cắt ngang, “Cậu không bị thương chứ?” H Lý Kiêu nhớ lúc Nhiếp Nhiên bị ép đứng trên cao, đạn đã lao qua bên cạnh cô. Mặc dù binh lính Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến đều vô cùng xuất sắc, nhưng dù sao thì đạn cũng không có mắt.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, “Tôi không sao.” “Cho xin đi, chị còn nói mình không sao.
Chị nhìn vết máu trên tay áo mình đi, mà sao tay chị lại lạnh thế này, quần áo cũng chưa khô, chị Nhiên…” Giọng nói lo lắng của Hà Giai Ngọc đã khiến mấy người Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ chú ý.
“Cái gì? Bị thương à?” “Bị thương ở đâu?” “Bị thương có năng không? Có cần gọi quân y không?” “Không phải vết thương cũ lại tái phát đấy chứ?” Một đống câu hỏi quan tâm khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy nhức đầu, nhưng kỳ lạ là…
không biết có phải quen rồi không, cô lại không thấy quá phản cảm.
“Thật sự không sao, tôi không có vấn đề gì cả.” Nhiếp Nhiên vỗ Hà Giai Ngọc một cái coi như là an ủi, sau đó đi về phía Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng ngồi máy bay trực thăng tới đây, vừa xuống máy bay đã đứng nghe đám người đội trưởng Vụ báo cáo.
Nhiếp Nhiên cúi người đi qua cái máy bay trực thăng vẫn chưa dừng hẳn rồi hô một tiếng, “Tiểu đoàn trưởng!” Lúc Lý Tông Dũng nhìn thấy cô thì cũng lo lắng, “Cô sao rồi, có bị thương không?” “Tôi không sao.” Nhiếp Nhiên hỏi: “Ngài đã phái người đến kho vũ khí đạn dược chưa?” Lý Tông Dũng lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa đi vào, nhưng người của đội trưởng Vụ đã khống chế bên đó rồi.” Nhiếp Nhiên nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, mọi người chưa đi vào là tốt rồi.” Lý Tông Dũng ít khi thấy cô căng thẳng thế này thì hỏi: “Ở trong đó làm sao?” Nhiếp Nhiên trả lời: “Có khả năng trong kho vũ khí đạn dược trang bị hệ thống tự nổ, nếu như tấn công, có thể sẽ xảy ra chuyện.” Lý Tông Dũng không ngờ bên trong kho vũ khí đạn dược lại thiết kế cái đó, vẻ mặt ông sầm lại, “Tôi lập tức bảo người bên đó canh giữ cẩn thận.” Sau đó thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, bộ quần áo rằn ri trên người cũng sẫm màu hơn so với người khác, ông biết ngay quần áo cô chưa khô, thậm chí có thể còn bị thương nữa, vì vậy lập tức nói: “Người cô ướt đẫm, còn có mấy vết thương thế này, đi về trước đi.” Nhiếp Nhiên nhìn mấy vết trầy xước mình cố ý tạo ra trên cánh tay để tránh nghi ngờ, bèn gật đầu nói, “Được.” Chuyện này đã hoàn toàn kết thúc rồi, những chuyện còn lại đã không ở trong phạm vi quản lý của cô nữa, đương nhiên là cô chẳng muốn quan tâm.
Cô lập tức đi về phía tổ y tế tạm thời được điều đến.
Lúc cô được một đám người cẩn thận đỡ đi đến tổ y tế, đột nhiên nghe thấy trong đám người vang lên một câu, “Cô Diệp!”