Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1649
GIÃY CHẾT
Lệnh vừa được ban ra, những binh lính kia lại giơ súng lên bắn về phía xa.
“Đừng bắn trúng cô ấy!” Đội trưởng Vu lại bổ sung một câu.
Tất nhiên là họ biết chứ, đây là chiến hữu, làm sao có thể bắn trúng cô được?
Đoàng!
Đoàng! Đoàng!
Hồ Tứ thấy thế, lập tức bảo vệ Nhiếp Nhiên.
Thật ra hắn cũng sợ Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện, nếu như “cô Diệp” này thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ không gánh nổi.
Đám cướp biển kia bất an nói: “Lão đại, không được rồi, đám binh lính kia không tin! Mưu kế của chúng ta bị hỏng rồi!”
Dĩ nhiên Hồ Tứ biết mưu kế của mình bị hỏng, có điều hắn không biết là do Nhiếp
Nhiên âm thầm động tay động chân, cô dùng chiều của Lý Tông Dũng, lợi dụng bàn tay buông xuôi bên người để ra hiệu.
Nhưng bọn họ đều kinh ngạc chuyện cô bị bắt, không có ai chú ý tới động tác tay của cô.
Cũng may cái tên cợt nhả bên cạnh Lão Phùng cảm thấy khác thường nên mới nhìn kĩ thêm.
Người có thể khiến Lý Tông Dũng phát ra ngoài nằm vùng đâu có dễ dàng bị bắt làm tù binh.
Quả nhiên, anh ta đã nhìn thấy bàn tay đang run lên tựa như sợ hãi của cô.
Một người trên mặt không có bất cứ chút sợ hãi nào, làm sao tay lại run mãi được, đến khi anh ta nhìn kĩ mới phát hiện ra bí ẩn trong đó.
Đó là ám hiệu!
Sau khi xác định được ý cô muốn truyền đạt, anh ta mới bình tĩnh nói với Lý Tông Dũng là có thể tấn công.
Đám cướp biển vừa miễn cưỡng chống đỡ, vừa nói với Hồ Tứ: “Lão đại! Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Lão đại, chúng ta sắp hết đạn rồi.”
“Lão đại…”
Đủ loại câu hỏi khiến Hồ Tứ đau muốn nổ đâu.
Nhiếp Nhiên quay sang nói với Cửu Miêu:
“Hỏng rồi, hình như mưu kế của anh không có hiệu quả rồi.”
Cửu Miêu vẫn bình thản, không phiền muộn hoặc là giận dữ như Nhiếp Nhiên dự đoán.
Cô ta bình tĩnh nói: “Cô mới là người chỉ huy, tôi cũng chỉ ôm hi vọng lần cuối thôi.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Đúng là anh đã cố gắng hết sức rồi.”
Nếu không phải muốn giữ Cửu Miêu, vừa rồi cô đã sớm vạch trần giới tính thật của cô ta, để cô ta làm cái bia sống.
Lúc hai người đang nói chuyện, Hồ Tứ không chịu nổi những câu hỏi kia nữa, quay sang hỏi: “Cô Diệp, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Đợi đi.” Nhiếp Nhiên nói.
Đợi?
Đợi cái gì? Cửu Miêu cau mày lại, chẳng lē…
Nhiếp Nhiên còn có chiều gì à?!
Giống như hồi đó bọn họ đã rơi vào bước đường cùng, nhưng người của Nhị thiếu lại như thần binh rơi trên trời xuống giải cứu bọn họ.
Suy nghĩ này khiến trong lòng Cửu Miêu dấy lên một chút hy vọng.
Nhưng ai ngờ Nhiếp Nhiên nói đợi không phải là cứu bọn chúng, mà là đợi bọn chúng dùng hết đạn rồi sẽ bắt sống bọn chúng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng…
“Lão đại, chúng ta đã không còn sức đánh trả nữa rồi.” Tên cướp biển đó vừa nói xong, tiếng súng đã dừng lại.
Lúc này, súng trong tay Hồ Tứ cũng không còn đạn nữa.
Không còn đạn, đồng nghĩa với việc bạn chúng xong đời rồi.
Hoàn toàn… xong đời!
Cửu Miêu bóp mấy khẩu súng đã không còn đạn, sau đó ném súng đi, lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên, lạnh giọng hỏi: “Cứu viện mà cô nói đâu?”
Cô ta vừa dứt lời, phía xa đã truyền đến tiếng vang của động cơ máy bay, sau đó trên bầu trời truyền đến một giọng nói:
“Tất cả giơ tay lên!”
Một tên thuộc hạ đứng ở vách núi tinh mắt thấy máy bay trực thăng chậm rãi bay đến trong sương mù dày đặc thì cả kinh hô to lên, “Lão đại, không xong rồi, máy bay trực thăng của quân đội tới rồi!”
Hồ Tứ lảo đảo một cái, khẩu súng hết đạn trong tay rơi thẳng xuống đất.
Ông trời cũng không có cách nào cứu vãn cục diện này nữa rồi.
“Tôi nhắc lại lần nữa, các người đã bị bao vậy! Lập tức bỏ súng xuống, giơ tay lên!”
Lúc này, bầu trời đã sáng rõ.
Máy bay trực thăng dần dần hiện ra khỏi tầng sương mù dày đặc. Tiếng gió lớn càng làm đám cướp biển sợ hãi hơn.
“Lão đại…”
Tên cướp biển kia đang định quay đầu lại nhìn Hồ Tứ, đột nhiên hoa mắt, một bóng đen đã lướt qua trước mắt hắn, chạy xuống vách núi.
“Lão đại!” Tên cướp biển kia nhìn rõ bóng người kia là Hồ Tứ, lập tức hô to một tiếng.
Cùng lúc này, Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt bước nhanh về phía trước, túm lấy Hồ
Tứ, mắng: “Anh định làm gì thế!”
“Nhảy xuống biển! Không phải cô Diệp nói thế à! Nói không chừng nhảy xuống còn có một con đường sống!” Ánh mắt Hồ Tứ rời rạc, rõ ràng là đã hoảng loạn rồi.
Nhiếp Nhiên giữ lấy hắn, tức giận nói:
“Anh điên rồi à, dòng chảy ngầm phía dưới lớn như vậy, nhảy xuống nhất định sẽ chết.”
Nghe giọng cô dường như là đang suy nghĩ cho an nguy của hắn, nhưng trên thực tế là cô không muốn để cho hắn chạy thoát.
Ngộ nhỡ nhảy xuống biển có một con đường sống, đến lúc đó lại phát sinh vấn đề thì sao?
Lần này, nhất định phải bắt hết đám người này mới được.
“Chẳng lẽ anh muốn tan xương nát thịt à?!”
Nhiếp Nhiên nói xong câu này, Cửu Miêu lạnh lùng nói chen vào, “Nhưng không phải cô vẫn sống đó à?”
Cô ta thăm dò hết lần này đến lần khác khiến vẻ mặt Nhiếp Nhiên trở nên u ám,
“Đấy là do tôi may mắn, mọi người thì sao?”
“Bị giam trong tù cả đời còn không bằng thử xem.” Cửu Miêu nói rồi bình tĩnh chạy xuống dưới vách núi.
Nhiếp Nhiên thắt tim lại, ai cũng có thể chạy trốn, duy chỉ có Cửu Miêu là không thể!
Cô ta có quá nhiều nghi vấn, cần phải được tháo gỡ.
Lúc Nhiếp Nhiên đang định buông Hồ Tứ ra để giữ lấy Cửu Miêu thì thấy bên mép vách núi có mấy bóng đen nho nhỏ.
Cô thầm thở phào.
Có lẽ là những binh lính kia.
Nhưng bên dưới có dòng chảy ngầm mãnh liệt đến thế, không biết bọn họ tới đây bằng cách nào.
Hồi đó cô rơi xuống cũng vậy, sao họ lại cứu được cô?
Cô buông Hồ Tứ ra, thản nhiên nói: “Chỉ sợ ý tưởng của anh thất bại rồi.”
Vừa dứt lời, mấy bóng đen phía xa đã nhảy lên, cầm súng chĩa vào bọn chúng: “Tất cả bỏ súng xuống, mau bỏ súng xuống!”
Đám cướp biển kia giơ súng hết đạn lên giả vờ giả vịt nhắm vào bọn họ, sau đó cũng nói: “Bảo vệ lão đại, mau! Mau bảo vệ lão
đại!”
Một gã bên cạnh đồng thời hô lên: “Rút lui, mau rút lui!”
Đám cướp biển bảo vệ chặt chẽ cho Hồ Tứ và Nhiếp Nhiên, sau đó nhanh chóng rút lui về phía sau.
Nhưng chạy được một nửa, tên trước mặt lại nói: “Không được, phía trước cũng có binh lính! Lão đại, chúng ta bị bao vây hoàn toàn rồi!”
Hồ Tứ quay lại nhìn, phát hiện đám binh lính kia đã xếp thành một hàng sau lưng, cầm súng dịch dần về phía bọn chúng.
“Đáng chết!”
“Lão đại, làm thế nào đây, chúng ta không còn một viên đạn nào cả!” Đám cướp biển giơ súng, nói với Hồ Tứ.
Một binh lính dẫn đầu vừa tiến về phía trước vừa hô lớn: “Tất cả mau để súng xuống!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói đó là biết đó là nam binh bên cạnh Lão Phùng.
Đến bây giờ cô vẫn không biết anh ta tên là gì.
“Không, tuyệt đối không thể đầu hàng được!” Hồ Tứ nghiến răng, không cam lòng nói.
“Nhưng chúng ta đã không thể phản kích được nữa rồi.” Mấy tên cướp biển luống cuống trả lời.
“Thế thì cũng không thể đầu hàng được!”
Hồ Tứ nói rồi rút khẩu súng luôn giấu bên hông ra, nhắm vào binh lính đối diện muốn nổ súng.
Nhưng ngay khi hắn nhắm bắn, một vật cứng đã dí vào sau gáy hắn, Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói, “Vậy có lẽ suy nghĩ của mày cũng không thể thực hiện được rồi.”