Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1647
NHIẾP NHIÊN BỊ BẮT RỒI?
Cửu Miêu chỉ dửng dưng nói một câu,
“Tôi chỉ là rập khuôn mô phỏng thôi.”
Ý cô ta là cô ta đang bắt chước Nhiếp Nhiên giam giữ Nhiếp Thành Thắng ngày đó.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên như cũ, nhưng ánh mắt cô lại vô cùng lạnh lùng, “Thế thì hy vọng anh không bắt chước một cách vụng về.”
“Cô Diệp, cô giúp mọi người đi, nếu như không trốn thoát được, tất cả chúng ta đều
Xong đời!”
Nói thật Hồ Tứ vẫn rất sợ cô. Trước kia hắn đã từng thấy năng lực của cô Diệp này rồi.
“Nếu như tôi nói không thì sao?” Nhiếp
Nhiên từ chối công khai như vậy rõ ràng là ngoài dự tính của đám người Hồ Tứ.
Hồ Tứ vốn đang hơi chột dạ, nghe thấy cô nói thế, cảm thấy nếu như mình còn mềm yếu nữa thì không ổn.
Tạm thời không nói đến những anh em này, ngay bản thân hắn cũng không thể vứt bỏ cơ hội sống sót duy nhất này được.
Con người đều là động vật ích kỷ.
Lúc liên quan đến sống chết của mình, đâu có ai quan tâm được tâm nguyện của đối phương thế nào.
Huống hồ đây không chỉ là sống chết của bọn chúng, mà là của cả cô Diệp nữa.
Cô bướng bỉnh thế này cuối cùng chỉ khiến cô rơi vào bước đường cùng mà thôi.
Hồ Tứ có cái cớ này rồi, dĩ nhiên là không sợ nữa.
“Cô Diệp, chuyện này không chỉ liên quan đến chúng tôi, mà còn gồm cả cô nữa.”
Trước ánh mắt của mọi người cùng với vẻ cương quyết của Hồ Tứ, Nhiếp Nhiên biết nếu mình còn từ chối, chỉ sợ mình sẽ trở thành “tù binh” thật.
Vì thế, cô cười khẽ một tiếng, “Được rồi, nếu chuyện này đã liên quan đến tôi, tôi đành làm tù binh vậy.”
Nghe cô nói xong, mấy tên thuộc hạ lập tức thả lỏng, còn Cửu Miêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc này, đường chân trời đã bắt đầu hiện lên tia sáng bạc.
“Cô Diệp, cô yên tâm, chúng ta chỉ giả vời thôi, tuyệt đối sẽ không làm cô bị thương.”
Hồ Tứ vội vàng bảo đảm với cô.
Mấy tên cướp biển sau lưng cũng liên tục bảo đảm, “Đúng vậy đúng vậy, cô Diệp, cô cứ yên tâm đi, anh em chúng tôi đều có
chừng mực, tuyệt đối không làm đau cô đâu.”
“Đúng thế, chắc chắn sẽ không để cô Diệp bị thương.”
“Cô Diệp, chúng tôi bảo đảm.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh.
Không bị thương?
Ha!
Không bị thương mới không ổn đấy.
Nhiếp Nhiên lại đưa mắt nhìn Cửu Miêu.
Với sự cẩn thận của cô ta, nếu cô ta bị mưu hại giống trong tài liệu miêu tả thì đúng là không thể tin được.
Sau đó Nhiếp Nhiên nhìn Hồ Tứ, gật đầu, đáp, “Không sao, tất cả vì đại cuộc.”
Đám người Hồ Tứ thở phào nhẹ nhõm: “Đi, mau đi nói với đám binh lính kia là chúng ta bắt được một nữ binh rồi, nếu như bọn
chúng không muốn để chiến hữu của mình chết thì lập tức dừng bắn!”
Mấy tên anh em vội vàng gật đầu, “Vâng, em sẽ đi ngay!”
Hồ Tứ không dám coi Nhiếp Nhiên là tù binh thật, chỉ có thể ngại ngùng đưa tay mời, hy vọng cô đi về phía trước.
Vừa mới đi được mấy bước đã nghe thấy tên thuộc hạ của Hồ Tứ dồn sức hô lên với những binh lính cách đó không xa.
“Phía đối diện nghe đây, chúng tao bắt được một binh lính của chúng mày, nếu chúng mày không muốn cô ta chết thì lập tức dừng lại cho tao!”
“Tao nhắc lại một lần nữa, nếu như không muốn binh lính của chúng mày chết thì màu dừng bắn cho tao!”
“Nếu không đừng trách chúng tạo không khách khí!”
Hắn vừa nói xong, đã nghe thấy Hồ Tứ nói với Nhiếp Nhiên một câu, “Xin lỗi, cô Diệp.”
Sau đó Hồ Tứ túm lấy cổ áo cô, dí súng vào huyệt thái dương cô.
“Nhìn thấy chưa, còn không dừng bắn rút lui ra khỏi đảo, tao sẽ nổ súng! Đây là binh lính của chúng mày đấy!”
Vì để cho giống thật một chút, Hồ Tứ lại dùng sức dí mạnh súng vào huyệt thái dương của Nhiếp Nhiên.
Đây đâu giống “không làm đau cô” mà hắn nói chứ?
Đám binh lính dù chưa nghe thấy đám người kia kêu gọi đầu hàng đã dừng lại hết khi thấy màu áo rằn ri kia rồi.
Đội trưởng Lưu thấy đã sắp đẩy đám cướp biển này vào bước đường cùng, kết quả bị tình huống đột ngột xảy ra này làm rối loạn, anh ta chửi ầm lên, “Đáng chết, chuyện quái gì thế này?”
Đám cướp biển này bảo vệ Nhiếp Nhiên rất kín kẽ cho nên đội trưởng Lưu không hề phát hiện ra.
Mà người của đơn vị dự bị thì nghĩ người kia chắc là người của bọn chúng, vì thế cũng không nói chuyện này với đội trưởng Lưu.
Ai ngờ người kia lại là chiến hữu của bọn họ thật?!
“Người kia là tù binh thật à?”
Người của đơn vị dự bị giật mình khẽ hô lên.
Một binh lính khác khó hiểu nói: “Không phải chứ, làm sao có thể! Không phải vừa này người đó còn chạy cùng bọn chúng à?!”
“Chạy cùng cái gì? Các cậu đang nói gì thế?” Đội trưởng Lưu cau mày lại.
“À, là thế này…”
Binh lính kia còn chưa kịp nói xong, bên rừng cây phía xa đột nhiên phát ra tiếng xào xạc, đội trưởng Lưu cảnh giác nhìn qua, phát hiện hóa ra là đội trưởng Vu.
“Sao mọi người cũng đến đây?!” Đội trưởng
Lưu kinh ngạc hỏi: “Mọi người xử lý xong bên kia rồi à?”
“Cũng gần ổn thỏa rồi, người Quân khu 2 đã đến cả.” Lúc này đội trưởng Vu nhìn về phía xa, khi nhìn thấy màu áo kia, anh ta khẽ cau mày lại, “Chuyện gì thế này?”
“Không biết, chúng tôi cũng đang bực mình đây, bọn chúng bắt binh lính của chúng ta từ lúc nào thế?” Nhắc tới chuyện này, đội trưởng Lưu cũng rất xoắn xuýt và bực bội.
Vào lúc này, một người trong đơn vị dự bị dùng ống nhòm nhìn ra xa, sau đó kêu lên kinh ngạc, “Sao người đó lại là Nhiếp
Nhiên thế?!”
“Cái gì? Nhiếp Nhiên?” Mấy người khác lập tức cầm lấy ống nhòm nhìn qua, “Mẹ kiếp, hình như là cô ấy thật!”
“Trời ạ, không phải cô ấy trâu bò lắm à, sao lại bị bắt?”
“Đúng thế.”
Đám người Lý Kiêu và Hà Giai Ngọc nghe thấy bọn họ nói chuyện, đầu tiên là lo lắng, sau đó nhào đến.
“Anh vừa nói gì? Anh nói lại lần nữa cho tôi!” Hà Giai Ngọc túm chặt lấy cổ áo đối phương.
Người kia bị dọa giật mình, sau đó nhíu mày giãy ra khỏi tay cô ta, nói: “Nhiếp
Nhiên bị bắt rồi.”
“Không thể nào, làm sao có thể!” Hà Giai
Ngọc cau mày lại, dáng vẻ sợ hãi không thể tin nổi.
Người kia đưa ống nhòm cho cô ta, “Nếu cô không tin thì tự xem đi.”
Hà Giai Ngọc chưa kịp cầm, Nghiêm Hoài
Vũ ở bên cạnh đã giật lấy cái ống nhòm nhìn ra xa, trong màn sương mù mỏng, gương mặt quen thuộc kia xuất hiện trước mắt anh ta.
Nghiêm Hoài Vũ siết chặt bàn tay cầm ống nhòm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là
Nhiếp Nhiên thật!”
Sắc mặt Hà Giai Ngọc lập tức thay đổi, tiến lên cướp cái ống nhòm trong tay anh ta, sau khi nhìn kĩ, cô ta thất thanh hô lên,
“Chị Nhiên!”
Sau đó cô ta định ném ống nhòm đi lao về phía trước. 4
Lý Kiêu nhanh tay giữ lấy Hà Giai Ngọc, bình tĩnh nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Mặc dù cô không tận mắt nhìn người kia có phải là Nhiếp Nhiên hay không, nhưng trong lòng cô đã sớm có nghi ngờ rồi, bây giờ nghe thấy bọn họ nói như vậy, vậy gần như có thể khẳng định đó là Nhiếp Nhiên.
Nếu như là Nhiếp Nhiên, thế thì không thể dùng cách nhìn của người bình thường được.
Huống hồ vừa rồi cô phát hiện Nhiếp
Nhiên ở giữa đám cướp biển kia không hề giống như bị bắt.
Bây giờ đột nhiên biến thành tù binh, nhất định trong đó có điểm kỳ lạ!
Đội trưởng Lưu nghe thấy bọn họ nói người bị bắt là Nhiếp Nhiên, lập tức cầm ống nhòm lên nhìn ra xa.
Cho dù bị bắt, cô vẫn nở nụ cười như có như không, trên mặt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.