Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1646
TÙ BINH CÓ SẴN
Nhiếp Nhiên và Hồ Tứ đồng loạt nhìn về phía cô ta.
Đáy mắt Nhiếp Nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hồ Tứ thì vô cùng trông đợi nhìn cô ta,
“Cách gì?”
“Đúng vậy, anh Cửu, anh có cách gì thì nói mau đi! Thường ngày anh nghĩ ra không ít cách hay cho lão đại, anh nói mau đi.”
“Không sai không sai, anh Cửu mau nói đi.”
Nhưng lúc này Cửu Miêu lại chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Nhiếp Nhiên mà không nói gì. Ánh mắt kỳ quái đó khiến Nhiếp Nhiên thầm cảnh giác.
Hồ Tứ sốt ruột tức giận mắng, “Thằng ranh này, thời khắc mấu chốt mày còn lề mà lề
mề cái gì, mau nói đi! Rốt cuộc là cách gì!”
Cửu Miêu nói với Nhiếp Nhiên: “Chuyện này cần cô phối hợp.”
Bảo cô Diệp phối hợp?
Chuyện quái gì thế này?
Chẳng lẽ để cô Diệp làm mồi nhử để lao ra à?
Hồ Tứ nghĩ tới đây đã cảm thấy không được rồi.
Năng lực của cô Diệp phi phàm thật, nhưng đứng trước nhiều binh lính và họng súng như vậy, chỉ sợ cũng không có sức xoay chuyển trời đất đúng không?!
Lúc này, Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, mím môi thành một đường thẳng, yên lặng chờ cô ta nói tiếp.
Cuối cùng, sau khi im lặng một lúc, cô ta chỉ bộ quân phục trên người Nhiếp Nhiên, lạnh lùng nói: “Cô mặc đồ rằn ri, hoàn toàn có thể giả làm nữ binh bị bắt.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, sau đó cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình.
Ha!
Đúng là một người thông minh lanh lợi, thế mà lại muốn bắt chước chiều giam giữ
Nhiếp Thành Thắng của mình ngày đó, dùng bộ quân phục này để lừa đám binh lính, khiến bọn họ tưởng có con tin ở trong tay bọn chúng, vì thế không thể không rút lui khỏi hòn đảo, cho đám cướp biển này có cơ hội kéo dài chút hơi tàn.
Hồ Tứ nhìn bộ quần áo trên người Nhiếp
Nhiên, sau đó vỗ đét lên đùi một cái: “Đúng thể!”
Sao họ phải chạy nhiều đường như vậy làm gì, ngay vừa rồi họ hoàn toàn có thể dùng chiêu này!
Mấy tên cướp biển gật đầu tán thành,
“Không sai không sai!”
“Đúng đúng đúng, có thể đóng giả!”
“Không hổ là A Cửu tốt của tao, tao biết ngay là tao không tin lầm mày mà!”
“Anh Cửu thật thông minh! Quả nhiên là trợ thủ đắc lực của lão đại.”
“Anh Cửu còn là quân sự tốt nhất của lão đại nữa!”
Nhiếp Nhiên nghe đám người kia nói chuyện, một suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong lòng, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra thì đã bị Hồ Tứ túm lấy, kích động nói: “Cô
Diệp, cô có thể…”
Đột nhiên hắn không dám nói tiếp.
Dù sao cô Diệp cũng là người của Nhị thiếu, là khách quý Phó lão đại tôn trọng, hắn đâu có dám bảo cô giả làm tù binh.
Tôi không làm tù binh cho người khác.” Lúc Hồ Tứ vẫn đang xoắn xuýt, Nhiếp Nhiên bình tĩnh lên tiếng.
Câu này của cô khiến tâm trạng của tất cả mọi người ở đây lập tức rơi xuống đáy vực.
Nhưng sau đó Nhiếp Nhiên lại nói: “Nhưng không nhất định phải là tôi đóng giả thành tù binh, mọi người chỉ cần bộ quần áo này mà thôi, mặc bộ quần áo này lên, ai cũng có thể đóng giả được.”
“Đúng!” Hồ Tứ lập tức gật đầu, “Vậy làm phiền cô Diệp đưa áo khoác cho tôi, tôi bảo bọn chúng mặc vào.”
“Đúng đúng đúng, để em mặc, để em đóng giả binh lính cho.” Tên thuộc hạ bên cạnh
Hồ Tứ lập tức phụ họa.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, định cởi cái áo khoác rằn ri ra.
Nhưng cô vừa mới tháo được một cái cúc,
Cửu Miêu đã lập tức lên tiếng, “Không được!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ta, cảm thấy khó hiểu.
Hình như Cửu Miêu cũng phát hiện ra giọng mình quá lạnh lùng cứng rắn, cô ta lập tức dịu giọng nói: “Đây là quần áo của nữ binh, để đàn ông mặc rất dễ bị lộ.”
Rõ ràng cô ta muốn để Nhiếp Nhiên đích thân ra trận.
Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn cô ta.
Cửu Miêu một lòng muốn đẩy mình ra ngoài, chỉ sợ không đơn giản là muốn kéo dài thời gian cho đám cướp biển này.
Chắc cô ta còn muốn thăm dò xem rốt cuộc mình có phải là quân nhân không!
Cô mặc bộ quần áo này tới đây, với tính cẩn thận của Cửu Miêu, nhất định cô ta sẽ nghi ngờ.
Mà bây giờ chính là cơ hội tốt nhất!
Chỉ cần cô bị đẩy ra, binh lính phía đối diện nhìn thấy mặt cô thì sẽ nhanh chóng có thể phân biệt được địch ta.
Nếu như bọn họ nổ súng thì chứng minh
“cô Diệp” này là thật, ít nhất người của chúng không có gián điệp.
Nhưng nếu như bọn họ không nổ súng, vậy bọn chúng bậy đánh bạ cũng bắt được một tên tù binh thật.
Một mũi tên trúng hai đích!
Đúng là một mưu kế hay!
Nhiếp Nhiên thầm cười lạnh.
Sau đó cô lên tiếng, “Nghe ý A Cửu thì tôi không thể không làm tù binh rồi.”
“Tất cả đều vì đại cuộc.” Cửu Miêu giả vời như không nghe ra thâm ý trong lời nói của cô, thản nhiên trả lời.
Hồ Tứ khó xử nói: “Cô Diệp, hay là cô tạm thời làm tù binh đi.”
Tuy là thỉnh cầu, nhưng ý trong mắt hắn rõ ràng là không cho cô từ chối.
Suy cho cùng, giữa việc sợ Nhị thiểu và ngồi tù, tất nhiên là hắn chọn cái thứ nhất.
“A Cửu, anh đúng là thông minh.”
Lần này đến lượt Nhiếp Nhiên rơi vào cảnh khó xử.