Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1645
BỊ ÉP VÀO BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG
Đáy mắt Nhiếp Nhiên nghiêm nghị, bàn tay buông xuôi bên người từ từ siết chặt lại, dễ nhận thấy cô đang đợi một câu nói của Hồ Tứ.
Chỉ cần bây giờ hắn dám nói một câu đến kho vũ khí đạn dược, giây tiếp theo Nhiếp Nhiên sẽ bắn chết hắn.
Lúc này Hồ Tứ vẫn không biết mình đang ngàn cân treo sợi tóc, hắn buột miệng nói không cần suy nghĩ: “Không sao, nếu bạn chúng dám vào kho vũ khí đạn dược thì chỉ có con đường chết thôi! Mau đi cùng cô Diệp đi!”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi cứng lại, Hồ Tứ có thể tự tin nói thế, chẳng lẽ trong kho vũ khí đạn dược đã chuẩn bị xong cái gì rồi à?
Cô sợ nhóm người Lý Tông Dũng xông vào kho vũ khí đạn dược trước rồi xảy ra chuyện, vì vậy lập tức nói: “Mau rút lui thôi, không còn sớm nữa.”
Những gã đó chỉ nghĩ là Nhiếp Nhiên nói bọn chúng không có đủ thời gian nên nhanh chóng rút lui. Trên thực tế, ý của Nhiếp Nhiên là nhanh chóng giải quyết đám người này, sau đó đi tìm Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng cần được bảo vệ hơn bất cứ ai ở đây.
Tạm thời không nói đến việc Lý Tông Dũng là thầy của Hoắc Hoành, nếu ông chết ở đây, Hoắc Hoành sẽ bị sốc mất. Còn có một chuyện quan trọng nhất là Hoắc Hoành vì nhiệm vụ nên rời khỏi đơn vị mười năm, người duy nhất anh liên lạc cũng chỉ có Lý Tông Dũng, nếu ông ta chết, tương lai Hoắc
Hoành phải khôi phục thân phận thế nào?
Nhiệm vụ này kéo dài đến mười năm, trong đó có bao nhiêu cơ mật, có bao nhiêu sự phức tạp không cần nói cũng biết, vậy thì thân phận thật của anh chắc chắn đã hủy bỏ rồi.
Lý Tông Dũng là người duy nhất biết được tất cả mọi chuyện.
Nhất định phải bảo vệ ông ta!
Nhiếp Nhiên lo lắng bất an trong lòng, cô không mang theo bất cứ thiết bị truyền tin gì, mà lúc này rõ ràng cô cũng không thể đi liên lạc với quân đội.
Cho nên cô chỉ có thể thầm hy vọng Lý
Tông Dũng đừng lo chuyện bao đồng, tránh đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả phải đợi cô đến mới được!
Nhiếp Nhiên dẫn bọn chúng chạy về phía địa lao.
Bọn chúng vừa rút lui vừa phản kích, nhưng có sự tính toán của Nhiếp Nhiên, lúc đến cửa địa lao, gần như chỉ còn lại ba bốn mươi tên.
Nhiếp Nhiên hy vọng hành động này có thể nhắc nhở quân đội, để bọn họ phái người đánh gọng kìm đám cướp biển này, vậy quét sạch sẽ một lần duy nhất.
“Bọn chúng chạy đi đâu thế?” Một binh lính của đơn vị dự bị thấy đám cướp biển kia cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, khó hiểu hỏi.
“Hòn đảo chính này đã bị bao vây rồi, bọn chúng chạy đi đâu cũng vô ích.”
Bởi vì bọn họ không tham gia vào lần tập kích hòn đảo phía sau nên không biết phương hướng của địa lao, vì thế không hiểu dụng ý của Nhiếp Nhiên.
Nhưng như vậy không có nghĩa là Lý Kiêu không nghi ngờ.
Rõ ràng đường chạy trốn của những kẻ đó không hỗn loạn, vòng vo như vừa rồi nữa.
Bọn chúng muốn đi đâu?
Bộ quân trang màu xanh lá cây kia giống như đâm vào trái tim cô vậy.
Không thấy rõ mặt mũi, nhưng đáy lòng cô lại láng máng có một câu trả lời.
Xuất hiện tình huống kỳ lạ thế này, cô chỉ nghĩ đến một người.
Nhiếp Nhiên, là cậu sao?
Trong đôi mắt trong veo của Lý Kiêu lộ ra vẻ nghi ngờ.
Cô cùng mọi người bao vây truy đuổi chặn đường đám cướp biển kia, sau đó gặp được người của đội thủy quân lục chiến.
Lúc này đội trưởng Lưu đã giải quyết toàn bộ cướp biển ở phía Đông xong vòng trở lại, quyết định cùng người của đơn vị dự bị truy kích đám người này.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Đội trưởng
Lưu hỏi.
“Báo cáo đội trưởng Lưu, cướp biển còn khoảng chưa đến bốn mươi tên, bọn chúng đang chạy trốn về phía Nam.”
Đội trưởng Lưu kinh ngạc, “Phía Nam?”
“Đúng, phía Nam.” Binh lính của đơn vị dự bị không hiểu tại sao đội trưởng Lưu lại có phản ứng lớn như thế, anh ta thấp thỏm trả lời.
Anh ta vừa dứt lời, đội trưởng Lưu đã cau mày lại, nôn nóng cầm bộ đàm lên, không biết nói với ai ở đầu kia: “Mau, cướp biển chạy về hòn đảo phía sau rồi, mau dẫn người chặn chọn chúng ở cửa đảo lại.”
Hòn đảo phía sau?
Lý Kiêu nghe thấy mấy chữ này mới hiểu, hóa ra đám cướp biển kia muốn chạy trốn đến hòn đảo phía sau.
Đám người này đều không biết hòn đảo phía sau ở hướng nào, nhưng không có nghĩa là không biết nó.
Tất cả mọi người lập tức tăng tốc.
Những người này đều từng lên hòn đảo đó, hoàn cảnh ở đó cực kỳ nguy hiểm đáng sợ, đám cướp biển đã ở đây nhiều năm, bọn chúng rất hiểu địa thế nơi này, nếu để cho bọn chúng chạy trốn đến đó, chỉ sợ sẽ rất khó bắt lại.
Đám cướp biển thấy các binh lính chạy theo bọn chúng lâu như vậy mà không hề giảm tốc độ, trong lòng càng lo lắng hơn.
Bọn chúng đã không chịu nổi nữa rồi, đạn dược cũng không đủ, còn chống đỡ nữa nhất định sẽ chết.
“Lão đại, các anh em sắp không chạy nổi nữa rồi, hơn nữa hỏa lực của bọn chúng quá mạnh, chúng ta thật sự không có sức chống lại.” Một tên bên cạnh thấy tình hình trước mắt như vậy bèn nói với Hồ Tứ trước mặt.
Thật ra Hồ Tứ chạy cũng mệt lắm rồi, nhưng thấy Nhiếp Nhiên không nói gì, hắn cũng chỉ có thể nghiến răng khiển trách:
“Cô Diệp còn không kêu mệt, chúng mày một cái gì!”
Lúc này, Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc bọn chúng một cái, sau đó nửa thật nửa giả nói một câu, “Nếu như mọi người không chạy nổi nữa, vậy thì đầu hàng đi.”
Thật ra cô chỉ thăm dò thôi, kết quả bị Hồ
Tứ phản đối kịch liệt, “Làm sao có thể!”
Nhiếp Nhiên không nói tiếp nữa vì sợ bị nghi ngờ, “Vậy thì bảo các anh em cố gắng một chút, đến địa lao rồi sẽ có đường sống.”
Hồ Tứ lập tức quay lại hô to với đám cướp biển sau lưng, “Các anh em, nghe thấy chưa, tranh thủ chạy đi, đến địa lao là được cứu rồi!”
Câu này quả nhiên khiến đám cướp biển lấy lại tinh thần, ai cũng chạy nhanh hơn hắn.
Có điều tâm trạng này không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì… bọn chúng vừa vào đến hòn đảo phía sau đã phát hiện có người chặn ở cửa hang trước rồi.
“Đáng chết!”
Đối ngược với việc Hồ Tứ tức giận chửi mắng, dây thần kinh luôn căng thẳng của
Nhiếp Nhiên đã thả lỏng ra. Mặc kệ là ai chặn đường, chỉ cần chặn là được!
May mà những người này không quá ngu ngốc.
Nhiếp Nhiên “bất đắc dĩ” dẫn đám người rút lui khỏi địa lao, chạy về vách núi phía
Tây.
Đường lui bị chặt đứt, cô biết trận chiến này thắng chắc rồi.
Đoàng!
Đoàng! Đoàng!
Hai bên giao chiến, đạn không ngừng bay qua bay lại.
Không được bao lâu, một tên cướp biển lảo đảo chạy tới, “Không được rồi lão đại, chúng ta thật sự không chống đỡ nổi nữa!”
Mắt Hồ Tứ nổi lên đầy tia máu, “Mẹ kiếp, chúng ta còn bao nhiêu người?”
“Chưa tới hai mươi người!” Tên cướp biển nói.
Cơ thể Hồ Tứ chấn động, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất, may mà hai tên cướp biển ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy hắn, hắn lẩm bẩm, “Xong rồi! Lần này xong thật rồi!”
Nhiếp Nhiên âm thầm cong khóe miệng lên.
Cô nhanh chóng bày ra vẻ nặng nề, tỏ như đang đau đầu vì cục diện này.
“Lão đại, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào?” Tên thuộc hạ hỏi.
Đúng vậy, bọn chúng phải làm thế nào?
Chẳng lẽ phải đầu hàng, sau đó bị tống vào tù à?
Không, không được!
Hồ Tứ vội vàng đẩy hai gã đang đỡ mình ra, chạy lên nắm lấy tay Nhiếp Nhiên, hỏi:
“Cô Diệp, cô Diệp! Chúng ta phải làm thế nào? Rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên nghiêm nghị nhìn hắn làm cho Hồ Tứ lạnh cả sống lưng, lập tức buông tay ra.
“Trừ nhảy xuống biển ra, chỉ còn cách chiến đấu thôi.” Nhiếp Nhiên trả lời, sắc mặt cũng rất khó coi.
Hồ Tứ cau mày lại, lo lắng hỏi: “Chiến đấu?
Nhưng chúng ta chỉ còn lại hai mươi người, đánh làm sao được?”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng “im lặng”.
Khi bầu không khí lập tức rơi vào bế tắc,
Cửu Miếu lại lạnh lùng nói, “Tôi có một cách.”