Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1644
NGỌC NÁT ĐÁ TAN
Đám cướp biển dưới mệnh lệnh của
Nhiếp Nhiên không ngừng rút lui, nhưng không chỉ không cắt đuôi được binh lính sau lưng mà bọn họ còn tăng nhanh tốc độ lao đến phía bọn chúng, thậm chí hỏa lực cũng không giảm như vừa rồi nữa.
Đoàng! Một viên đạn lao tới.
Tên cướp biển cuối cùng bị vấp, vừa vặn tránh được viên đạn kia, khiến hắn nhặt được một cái mạng.
Hắn sợ hãi vội vàng bò từ dưới đất dậy, mắng, “Đáng chết, tại sao đám binh lính kia lại đột nhiên tấn công mạnh hơn thế?!”
“Đúng thế, rốt cuộc lão đại nghĩ như thế nào vậy, sao đến bây giờ vẫn cứ không ngừng chạy thế này, cứ chạy mãi thế này chúng ta sẽ chết mất.”
Mấy tên cướp biển bàn luận sôi nổi, Cửu Miêu đi phía trước cũng phát hiện ra.
“Rốt cuộc cô muốn đi đâu? Cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu sống.”
Cô ta lập tức nói với Nhiếp Nhiên.
Trên thực tế, Nhiếp Nhiên đang biến bọn chúng thành cái bia thịt người, cho nên mới dẫn bọn chúng chạy ở khu đất bằng trên đảo thế này.
Song chuyện này không thể làm quá lộ liễu, tránh việc chưa giải quyết được đám người này mà mình đã bị kéo vào trong đó.
“Qua bên kia!” Nhiếp Nhiên tiện tay chỉ một cái rồi chạy về phía rừng cây nhỏ.
Cửu Miêu nhìn qua chỗ cô chỉ, không phát hiện ra bên đó có chỗ nào tốt để ẩn nấp cả.
Không có chỗ ẩn nấp tốt, cũng không có vị trí địa lý hiểm yếu.
Cô ta không hiểu tại sao “Diệp Nhiễm” trước mặt này lại lựa chọn chỗ đó.
Nhưng cô ta nghi ngờ chứ Hồ Tứ lại không, bởi vì dù sao Nhiếp Nhiên cũng là người của Nhị thiếu. Hắn lại vung tay lên ra lệnh cho tất cả mọi người rút lui vào trong rừng cây nhỏ kia.
“Chia thành ba nhóm, hai nhóm vòng ra hai bên.”
Nhiếp Nhiên lần lượt phân tán hỏa lực của bọn chúng.
Hồ Tứ đáng thương nghĩ rằng Nhiếp Nhiên đang giúp hắn bày mưu tính kế tấn công đám binh lính kia nên vẫn không ngừng hạ lệnh.
Tiếng súng dữ dội lại vang lên.
Đơn vị dự bị thấy bọn chúng đã thôi rút lui, vì thế cũng lập tức nấp ở xung quanh,
bắt đầu giao đấu kịch liệt với đám cướp biển.
Nhưng đám cướp biển này đã bị Nhiếp Nhiên phân tán ra nhiều lần, cộng thêm còn bị biến thành bia thịt người, số người giảm đi quá nửa, bọn chúng đâu có thể đấu lại được.
Có điều vì đề phòng làm quá lộ liễu, thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên cũng giả vờ bắn vài phát súng, phần lớn đều bắn vào vai hoặc là tay chân những binh lính kia, không nguy hiểm đến tính mạng.
Hồ Tứ thấy người của bọn chúng đang không ngừng giảm đi thì vội vàng nói:
“Mau, lên cho tao! Phải chống đỡ bằng được!”
“Rõ!” Mấy tên cướp biển kia bị hắn đẩy thẳng ra ngoài.
Nhưng chẳng được bao lâu, hai tên kia đã bị bắn chết.
Hồ Tứ có ngu thế nào đi nữa thì cũng thấy rõ tình hình lúc này, thấy người của mình liên tục bị bắn chết, hắn sốt ruột nói, “Không được rồi, cô Diệp, người của chúng ta…”
Hắn còn chưa dứt lời, một bóng người đột nhiên chạy vội từ phía sau tới, hô to lên,
“Lão đại, lão đại không xong rồi!”
Hồ Tứ lập tức tát cho hắn một cái, “Mẹ kiếp mày nói ai không xong hả!”
Tên kia không để ý đến đau đớn, lập tức nói: “Lão đại, các anh em đi tập kích của chúng ta đều bị đám binh lính kia giải quyết rồi! Chỉ có một mình em trốn thoát được!”
Hồ Tứ cả kinh, “Cái gì?!”
Trừ Nhiếp Nhiên ra, mặt tên nào cũng hiện lên vẻ kinh hoàng.
“Chỉ có một mình mày trốn được? Hai nhóm người không còn một ai cả?” Nhiếp
Nhiên lạnh giọng hỏi.
Tên kia gật đầu nói: “Đúng thế, không còn ai cả.”
“Mày chắc chắn chứ?” Nhiếp Nhiên hỏi lại.
Tên cướp biển đó ra sức gật đầu, “Tôi chắc chắn trăm phần trăm.”
Nhiếp Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Người Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của
CÔ.
Chỉ có mười mấy phút ngắn ngủi, bọn họ đã tiêu diệt được toàn bộ hai nhóm người mà cô đã chia ra.
Bây giờ chỉ còn lại nhóm này thôi.
Nhiếp Nhiên bình ổn lại tâm trạng, vẻ mặt lạnh như băng: “Rút lui ra hòn đảo phía sau, địa lao bên đó sẽ là nơi che chắn tốt nhất cho chúng ta.”
“Nếu như chúng ta chạy hết đến hòn đảo đó thì kho vũ khí đạn dược phải làm thế nào?” Lúc này, một tên cướp biển bên cạnh
Hồ Tứ lên tiếng hỏi.
Câu này khiến Nhiếp Nhiên lập tức giật mình.
Cô luôn cố gắng khiến Hồ Tứ quên đi chuyện vũ khí đạn dược chính là vì sợ hắn sẽ quyết ngọc nát đá tạn. Không ngờ tên thuộc hạ đáng chết bên cạnh này lại nhắc nhở hắn.
Tiếp theo hắn sẽ làm thế nào?
Chạy vào trong kho vũ khí đạn dược à?