Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1643
NỮ BINH TRONG ĐÁM CƯỚP BIỂN
Dưới ánh lửa, vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, “Cho dù anh tập trung toàn bộ hỏa lực trên đảo lại, đến lúc đám binh lính kia lên hết đảo tấn công, mọi người cũng chỉ còn đường trốn.”
Lời nói của cô nghe như đang tính toán cho đám cướp biển. Nhưng trên thực tế, cô đang muốn phân tán toàn bộ hỏa lực của đám cướp biển này ra, vậy mới có thể dễ dàng bao vây diệt trừ hơn.
“Chúng ta không thể so sánh số lượng người với bọn chúng được, chúng ta chỉ có thể tập kích để tìm điểm đột phá thôi.”
Hồ Tứ không nghĩ được cách nào hơn: “Vậy chia bao nhiêu người đi tập kích?”
Nhiếp Nhiên không trả lời hắn, mà đi thẳng tới trước mặt hai gã thuộc hạ đối diện, phân phó bọn chúng: “Hai người một người đến hướng Đông, một người đến hướng Tây, đánh tạt sườn trái phải.”
Đội trưởng Vụ muốn khống chế toàn bộ đảo chính, bình thường sẽ bao vây từ bên ngoài vào trong, hai tên này dẫn người đi thế nào cũng sẽ gặp bọn họ và bị tiêu diệt.
“Nhớ lấy, nhất định phải đi vòng ra phía sau, nếu bao vây ở khoảng cách gần thì sẽ rơi vào nguy hiểm.”
Ở trước mặt Nhiếp Nhiên, Hồ Tứ đâu có còn dáng vẻ lão đại nào nữa.
Đám người kia bị khí thế của cô trấn áp, không tự chủ được gật đầu đáp một tiếng,
“Rõ!”
Bên trong phòng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên,
Cửu Miêu cùng với Hồ Tứ.
Hồ Tứ hỏi: “Vậy chúng ta thì sao?”
“Đến phía trước xem sao, sau đó mới quyết định.” Nhiếp Nhiên nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Lúc này chắc người của đơn vị dự bị đã lên bờ hết rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Hồ Tứ, Nhiếp Nhiên dễ dàng tiến vào trận địa phía trước, sau đó cô phát hiện người của đơn vị dự bị gần như đã lên bờ hết rồi.
Hơn nữa cô còn phát hiện ra rằng nhóm cướp biển có thể nói là tổn thất vô cùng nặng nề.
Đội thủy quân lục chiến tiếp ứng cho đơn vị dự bị lên đảo, đồng thời còn bắn chết rất nhiều cướp biển.
Nhân lực của đám cướp biển giảm nhanh chóng khiến Nhiếp Nhiên thoáng thả lỏng.
Bây giờ cướp biển lại bị cô chia ra thành hai nhóm, số còn dư lại chưa đến một trăm năm mươi tên.
Quân khu 2 cộng thêm đơn vị dự bị đã hơn một trăm năm mươi người rồi, càng đừng nói đến hai đội tinh anh là đội thủy quân lục chiến và Quân khu 9.
Nhiếp Nhiên thấy hỏa lực phía trước không ngừng tấn công về bên này, mặc dù đám cướp biển rơi vào thế bất lợi, nhưng đơn vị dự bị vừa mới lên đảo, ven đảo lại không có quá nhiều vật che chắn nên mãi mà không thể xông tới khiến hai bên không ngừng giằng co.
Nhiếp Nhiên quyết định: “Rút lui khỏi nơi này trước.”
Chỉ cần bên này rút lui, vậy thì đám người kia sẽ có thể tiến vào bên trong đảo.
Một khi mở rộng khu vực, bọn họ cũng có thể mở rộng cường độ tấn công, trở nên mạnh hơn.
Hồ Tứ kinh ngạc hỏi, “Rút lui? Chúng ta phải rút lui đi đâu?”
Nhiếp Nhiên thản nhiên chém gió: “Tìm một vị trí đáng tin. Chỗ này quá dễ bị bao vậy.”
Hồ Tứ vốn là một tên tiểu tốt bên cạnh Phó lão đại, tuy không biết tại sao hắn lại được
Hoắc Hoành cất nhắc lên, nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng Hoắc Hoành không nhìn trúng đầu óc và năng lực của hắn.
Vì vậy khi gặp phải tình huống này, hắn không hề có năng lực phân biệt, nghe thấy
Nhiếp Nhiên nói phải rút lui, hắn lập tức hô với đám người kia, “Rút lui!”
Đám người kia nghe thấy lão đại nói rút lui, lập tức bảo vệ đám người Hồ Tứ lui về phía sau.
Trong sắc trời mờ tối, có một bóng người mặc quần áo màu xanh rằn ri cùng đám người Hồ lão đại rút lui về phía sau.
Đám anh em cảm thấy kỳ quái.
“Chuyện gì vậy?” Một tên cướp biển ở phía sau hỏi: “Tại sao lão đại lại chạy cùng một nữ binh?”
“Không biết.”
“Có phải là tù binh không?”
Tên kia lập tức đập cho hắn một cái:
“Mày mù à, không thấy nữ binh đó hành động tự do à, làm gì có tù binh nào như thế!”
Tên cướp biển bị đánh sờ gáy mình, cau mày lại, thuận miệng nói: “Thế có phải là gián điệp lão đại phái ra ngoài không?”
Hắn nói thế khiến đám người đang chạy cùng hơi ngẩn ra, sau đó hô lên: “Chuyện này cũng không phải là không thể!”
“Lão đại giỏi thật, trong quân đội cũng có gián điệp của chúng ta, vậy chúng ta được cứu rồi.” Một gã khác mừng rỡ nói.
Đám người kia tràn đầy sùng bái nhìn Hồ
Tứ đang chạy như điên cùng Nhiếp Nhiên,
đồng thời quyết định phải đi theo vị đại ca này.
Mà Hồ Tứ thì không hề biết mình được sùng bái, hắn chỉ biết chạy sau lưng Nhiếp
Nhiên, vừa chạy vừa nói: “Cô Diệp, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên nói: “Chúng ta thu hút hỏa lực của đội chủ lực kia, để cho người hai bên có thể tập kích.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Hồ Tứ lại hỏi.
Thật ra Nhiếp Nhiên đâu có biết phải đi đâu, cô chỉ một lòng muốn rút lui khỏi nơi đó, để cho những binh lính kia có thể thành công tiến vào mà thôi.
Nhưng cô không thể nói trắng ra như vậy được, cô chỉ sầm mặt lại, ra vẻ nghiêm túc nói: “Rút lui trước rồi hãy nói.”
Vì năng lực của cô, cộng thêm cô lại đại diện cho Nhị thiếu nên Hồ Tứ không dám
nói thêm gì nữa, chỉ biết cùng cô chạy về phía trước.
Đám binh lính đang nghĩ cách đột phá vòng vây tiến lên, không ngờ tự dưng đám cướp biển kia lại chạy đi. Vì thế mọi người lập tức hăng hái xông lên.
Trời bắt đầu dần dần sáng.
Đám người kia đuổi sát theo bọn cướp biển, sau khi xuyên qua rừng cây, tiến vào đất bằng, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra màu áo xanh rằn ri kia.
Mấy binh lính của đơn vị dự bị đi đầu nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện gì thế này? Tại sao lại có người mặc quần áo rằn ri lẫn trong đám cướp biển?”
“Đúng vậy, người kia là ai?”
Nghe thấy câu hỏi của hai người đó, người bên cạnh cũng híp mắt lại nhìn kĩ một chút, nhưng người mặc bộ rằn ri kia bị
đám cướp biển vây chặt lấy, từ đầu đến cuối không thấy rõ được mặt.
“Không biết, xa quá, không thấy rõ.”
“Là tù binh à?”
“Chẳng lẽ chỗ chúng ta có ai bị bắt?” Hà
Giai Ngọc nghe thấy mấy người nói chuyện, không nhịn được lẩm bẩm một tiếng.
“Không phải tù binh.” Lúc này Lý Kiêu nói:
“Người kia vẫn luôn được đám cướp biển bảo vệ, chắc là người dẫn đầu.”
Hà Giai Ngọc kinh ngạc, “Không thể nào, mặc đồ rằn ri trong đám cướp biển, lại còn là thủ lĩnh? Kỳ lạ quá.”
Lý Kiêu đi theo đội ngũ đuổi sát bọn cướp biển với vẻ mặt lạnh lùng.
Khi nhìn thấy bóng người đó, một đáp án lóe lên trong lòng cô.
“Phải làm thế nào bây giờ, chúng ta có cần báo cáo lên phía trên không?”
“Tạm thời không cần, nói không chừng bọn chúng lừa chúng ta, chỉ cần bọn chúng không trái người kia làm con tin, chúng ta cứ tiếp tục tấn công.”
“Rõ!”
Lúc này chỉ có người của đơn vị dự bị đuổi theo đám cướp biển này, người Quân khu 2 thì tấn công các trạm gác theo chỉ thị của
Lý Tông Dũng.
Người của đội thủy quân lục chiến tiếp ứng cho bọn họ xong, lập tức chạy về vị trí của
Quân khu 9, muốn nhanh chóng khống chế toàn bộ đảo chính.