Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1642
CÔ DIỆP CÒN SỐNG?!
“Cô Diệp?!”
“Không phải cô Diệp chết rồi sao?”
“Đúng vậy, không phải cô Diệp đã rơi xuống biển chết rồi à?”
“Chẳng lẽ linh hồn nhập xác?”
Mấy gã ở đây đã sợ đến mức liên tục lui về phía sau.
Một tên trong đó to gan lập tức nói lớn,
“Nửa đêm nửa hôm, mày đừng có nói linh tinh!”
“Có phải là giả thần giả quỷ tới dọa người không?”
Trong lúc bọn chúng thảo luận ầm ĩ, Hồ Tứ tức giận mắng, “Mẹ kiếp cô Diệp cái gì?
Mày nghĩ là tao chưa từng gặp cô Diệp à?!
Con ranh, đừng giả thần giả quỷ, ông đây không tin những thứ đó đâu.”
Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt dữ tợn của hắn nhưng không hề sợ hãi, còn mỉm cười liếc hắn một cái: “Không tin thì sao còn run như vậy?”
Hồ Tứ thẹn quá hóa giận, định giơ súng lên, “Mày… mày có tin tạo bắn chết mày không!”
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, “Bắn chết tôi? Anh chắc chứ? Bắn chết tôi, anh không sợ Nhị thiếu gây khó dễ cho anh à? Phải biết, nếu như không có Nhị thiếu che chở, anh không ngồi lên được vị trí lão đại này đâu.”
“Gây khó dễ cho tạo? Bây giờ đã thành như vậy rồi, chết hay sống còn không biết, tạo còn sợ cái quái gì!”
Nhắc tới Hoắc Hoành, tâm trạng Hồ Tứ càng trở nên kích động hơn.
“Hơn nữa, tạo liên lạc với Nhị thiếu lâu như thế, ngay cả một cuộc điện thoại anh ta cũng không nghe! Anh ta đã vứt bỏ chúng tao rồi!”
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết Hoắc
Hoành sẽ không liên lạc với bọn chúng.
Bây giờ anh đang bận lần theo dấu vết của kẻ đứng sau, đậu có rảnh mà quan tâm chuyện bên này. Vả lại nơi này đã thành con cờ bỏ đi rồi, anh còn liên lạc thì không phải để lại cái thóp trong tay đám người này à?
Tuy không biết rốt cuộc anh bố trí thế nào, nhưng có thể để cho binh lính lên đảo tấn công, có lẽ anh đã có sách lược chu đáo rồi.
“Đừng nói mày không phải cô Diệp, cho dù mày là cô Diệp, tao cũng sẽ giết.”
Hồ Tứ trừng mắt nhìn cô, lúc định chĩa súng vào trán Nhiếp Nhiên thì nghe thấy
Nhiếp Nhiên khoan thai nói một câu,
“Nhưng tôi tới rồi.”
Hồ Tứ khựng lại, ngẩn ra: “Mày…”
“Tôi tới rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh thành ý của Nhị thiếu à?” Nhiếp
Nhiên cười hỏi.
“Nhưng mà cô… cô thật sự là… cô Diệp à?”
Hồ Tứ thoáng do dự, hắn đã chính mắt nhìn thấy mặt “Diệp Nhiễm”, vì thế hắn chỉ vào mặt cô, “Nhưng mặt cô… sao mặt cô…”
Nhiếp Nhiên cười hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
Hồ Tứ ngẩn ra mấy giây rồi mới hoàn hồn lai.
Còn chẳng phải vì không muốn người ta thấy mặt thật để bị bắt sao!
Hắn lập tức quay sang chất vấn Cửu Miêu, “Sao mày thông báo được cho cô Diệp? Tại sao mày thông báo được cho cô Diệp rồi lại không chịu nói cho tao biết! Mày có biết tao đợi tin tức của Nhị thiếu lâu thế nào không!”
Hắn tưởng viện trợ bên ngoài Cửu Miêu tìm chính là người của Nhị thiếu, vì vậy vô cùng tức giận.
Nhiếp Nhiên nói: “Anh ta không thông báo với tôi, tôi tới đây đúng lúc mà thôi.”
Hồ Tứ ngẩn ra, “Không phải A Cửu thông báo?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó hỏi Cửu Miêu,
“Nhưng không phải anh tìm viện trợ từ
bên ngoài rồi à, người đâu?”
Cửu Miêu không ngờ Nhiếp Nhiên lại lôi mình vào, cô không hề dễ đối phó giống như Hồ Tứ, đương nhiên cô ta phải vô cùng cẩn thận để ứng phó với cô.
Cô ta lạnh lùng trả lời: “Không biết, tôi chỉ liên lạc một lần, nhưng sau đó không có tin tức nữa.”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, “Vậy sao? Anh mời ai tới thế?”
Cửu Miêu dừng lại mấy giây mới nói:
“Không biết, tôi chỉ gọi điện thoại cho một người quen cũ bảo anh ta giúp, còn anh ta tìm ai, tôi cũng không biết.”
Đúng là điển hình của người hỏi cái gì cũng không biết. Nhiếp Nhiên thầm nghĩ.
“Lão đại, không xong rồi! Không xong rồi!”
Đột nhiên, một tên thuộc hạ vừa chạy từ phía xa tới vừa hô hoán, “Đám binh lính kia đã lên bờ hết rồi! Chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Cái gì? Lên bờ hết rồi? Sao lại nhanh thế được!” Mặt Hồ Tứ tái mét.
“Hơn nữa có mấy chỗ đã bị đám binh lính kia khống chế rồi! Bọn chúng rất lợi hại, các anh em không phải đối thủ của bọn chúng!” Tên thuộc hạ kia cuống cuồng nói.
Trong lòng Nhiếp Nhiên đã rõ, chắc là người Quân khu 9.
Xem ra bọn họ đã khống chế xung quanh đảo chính được kha khá rồi.
Chỉ cần người Quân khu 9 dốc sức thì chắc sẽ không còn vấn đề gì.
Nhiếp Nhiên đã có đối sách trong lòng, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra.
Cô ra lệnh: “Hồ Tứ, nhân lúc bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn khống chế cả đảo chính, anh lập tức chia người ra bao vây tập kích bất ngờ đi.”
Nhiếp Nhiên quả quyết ra lệnh như vậy khiển Hồ Tứ hỏi lại theo bản năng: “Chia
ra tập kích bất ngờ? Liệu có phân tán hỏa lực quá không?”
Hắn đã ngầm thừa nhận cô là cô Diệp, hơn nữa bất giác đã giao quyền chủ đạo cho
Nhiếp Nhiên. 2