Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1641
RỐT CUỘC CÔ TA LÀ AI?
Chẳng lẽ đám người kia không phải là người của Hoắc Khải Lãng, mà là tiếp viện Cửu Miêu gọi tới?!
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Nhiếp Nhiên, khiến cô lập tức cau mày lại.
Nghĩ như vậy không phải là không thể.
Cửu Miêu cũng biết con đường ở hòn đảo phía sau, với năng lực của cô ta, nhớ một con đường không phải là việc khó.
Huống hồ hồi đó lúc cô cùng Phó lão đại nghiên cứu đường đi, cô ta cũng có mặt, cô ta cũng nắm rõ tất cả hoàn cảnh bên trong đảo như mình.
Nhiếp Nhiên lại nhìn Cửu Miêu đang cau mày đứng đó.
Nhưng sau đó cô lại thấy không chắc chắn.
Cô ta không phải lão đại, Hoắc Hoành còn phái người của Hoắc thị tới, cộng thêm vị trí hoàn cảnh địa lý đặc biệt ở nơi này, theo lý mà nói nếu cô ta muốn truyền tin tức ra ngoài sẽ vô cùng khó khăn mới đúng.
Trước khi chưa có chứng cứ chắc chắn,
Nhiếp Nhiên nhất thời không thể đưa ra phán đoán chính xác.
Hoắc Khải Lãng… Cửu Miêu…
Những kẻ đó rốt cuộc là do ai đưa vào?
Càng ngày càng nhiều câu đố khiến cô không có cách nào nhìn thấu cô gái trước măt.
Cô ta mặc quần áo cướp biển, đi một đôi giày ống, gầy nhom giống như mình, ánh lửa bị gió thổi bập bùng khiến ánh sáng trong phòng cũng đung đưa theo.
Nửa gương mặt Cửu Miêu lúc ẩn trong bóng tối, lúc hiện ra trước mặt mọi người, khiến người ta càng cảm thấy quỷ dị.
Người này… rốt cuộc là ai?
Lúc Nhiếp Nhiên hoàn toàn rơi vào vấn đề này, lại nghe thấy tên Hồ Tứ túm cổ áo mình không buông nổi giận mắng: “Mẹ kiếp không phải nữ binh cái gì, tạo không mù, cô ta mặc đồ rằn ri, làm sao có thể không phải là nữ binh!”
Cửu Miêu cau mày lại nhìn Nhiếp Nhiên một cái, sau khi xoắn xuýt mấy giây, cô ta giống như quyết tâm gì đó, nói: “Đó là bởi vì cô ta sợ gặp phải đám binh lính kia.”
Nhiếp Nhiên nghe đến đây, về cơ bản đã biết Cửu Miêu đã lựa chọn gì.
Thà gánh cái hiềm nghi này chứ không muốn để lộ thân phận Cửu Miêu, như vậy có phải Hoắc Hoành cũng không biết thân phận thật của cô ta không?
Quả nhiên, Hồ Tứ nghe thấy Cửu Miêu nói xong, kinh ngạc nhíu mày lại, “Cải trang?
Vậy rốt cuộc cô gái này là ai? A Cửu, rốt cuộc mày đang giở trò quỷ gì!”
“Cô ta là…”
Cửu Miêu muốn nói lại thôi.
Người bên cạnh thấy sắc mặt Hồ Tứ khó coi như vậy, vì đề phòng lão đại nóng giận lập tức giải thích: “Thật ra cũng không phải là chuyện lớn, cô ta là cứu viện anh Cửu mời tới, anh ấy sợ anh không đồng ý nên lén tìm, kết quả lúc lên bờ bọn họ bị giết hết, chỉ còn lại một mình cô ta.”
“Lén tìm tới? A Cửu, mày lại giấu tạo tìm tiếp viện, mày ỷ vào sự tín nhiệm của tao mà muốn làm gì thì làm đúng không? Có tin bây giờ tao sẽ bắn chết mày không!” Hồ
Tự tức giận giơ súng ra dí vào đầu Cửu Miêu.
Nhiếp Nhiên thấy hình như Hồ Tứ muốn nổ súng bắn chết Cửu Miêu thật, vì những câu đố chưa được giải kia, cô quyết định ra tay giải cứu cô ta.
“Hồ Tứ, trước kia sao tôi không phát hiện ra anh có bản lĩnh thế này nhỉ?” Nhiếp Nhiên tiến lên cầm lấy khẩu súng trong tay
Hồ Tứ, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hồ Tứ bị cô gọi thẳng tên, hơn nữa còn bị lấy mất súng, lập tức nổi giận, “Mẹ kiếp mày là ai hả, có phải muốn chết không, dám gọi tạo như vậy!”
Nói rồi hắn lại định dí súng vào Nhiếp
Nhiên.
Nhiếp Nhiên để cho hắn túm cổ áo, nhưng đâu có dễ tha thứ cho hắn chĩa súng vào mình.
Cô nhanh chóng móc ngón trỏ vào chỗ có súng, chặn đối phương bóp cò, sau đó xoay cổ tay một cái, khẩu súng kia đã rơi vào trong tay mình.
Rồi cô lười biếng nói: “Thật là kỳ lạ, trước kia tôi gọi cũng không ít, nhưng sao không thấy anh giết tôi? Xem ra Phó lão đại chết, mọi thứ liền thay đổi thật.”
Hồi đó Hồ Tứ chỉ là một con chó bên cạnh
Phó lão đại mà thôi, không phải người có chức có quyền, hắn đã từng cúi đầu khom lưng dẫn đường cho mình, đâu có nở mày nở mặt như bây giờ.
“Hồ Tứ, anh thế này, Phó lão đại trên trời linh thiêng có biết không?”
Nhắc tới ba chữ Phó lão đại, Hồ Tứ giật mình, sắc mặt cũng thay đổi, “Cô… cô là ai…”
Tại sao cô gái trước mặt này lại biết tên
Phó lão đại? Hơn nữa còn biết Phó lão đại đã chết rồi?
Nhiếp Nhiên xoay khẩu súng trên đầu ngón tay một vòng, sau đó cầm chặt trong tay, nói: “Anh đoán xem tôi là ai.”
Hồ Tứ nhìn nụ cười trên khóe miệng Nhiếp
Nhiên, còn cả dáng vẻ cầm súng diễu võ dương oai thì bùng nổ, “Mẹ kiếp, làm sao tao biết mày là ai! Mày còn không nói, tao sẽ bắn chết mày, mày có tin không hả!”
Hắn nói quá nhanh, hoàn toàn nói mà không suy nghĩ gì.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười rồi nhìn bên eo hắn.
Tuy cô không nói ra, nhưng chỉ cần là người đều biết ý trong ánh mắt cô là gì.
Mặt Hồ Tứ lập tức đỏ bừng, tức giận rút súng của một tên bên cạnh ra.
Lúc hắn đang muốn chĩa súng vào Nhiếp
Nhiên, lại nghe Nhiếp Nhiên nói: “Tôi là cô
Diệp.”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt người ở đây lập tức thay đổi.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com