Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1640
ĐỢI ĐÃ! HẮN TÌM VIỆN TRỢ TỪ BÊN NGOÀI?!
Người trong phòng ngẩn ra.
Tên vừa đến đi lên đạp một tên trong đó, “Mẹ kiếp, tạo bảo mày đi tìm A Cửu, mày cút đến đây nói chuyện đúng không!”
Tên thuộc hạ kia bị đạp một cái lảo đảo.
Cùng lúc đó, Nhiếp Nhiên cũng bị hành động của hắn làm bừng tỉnh, trong nháy mắt cô đã phản ứng lại.
Cô còn chưa kịp mặc cái áo khoác kia lên, chỉ có thể tránh ra sau lưng tên cướp biển bên cạnh.
Nhiếp Nhiên theo tên cướp biển đó tới đây chủ yếu là vì gặp Cửu Miêu, sau đó sẽ quyết định là giữ cô ta lại hay diệt khẩu.
Vừa rồi tên kia đột nhiên xông vào làm kế hoạch ẩn nấp bị lộ, nên mới không thể không lấy thân phận “Diệp Nhiễm” ra xuất hiện trước mặt Cửu Miêu.
Vốn dĩ đã lừa được rồi, nhưng không ngờ lại có người đi vào.
Hơn nữa còn nhiều người như vậy.
Lần này, cô thật sự bị kéo vào rồi!
Nhiếp Nhiên nấp ở phía sau tên cướp biển kia, khẽ cau mày lại.
Mà sau đó Cửu Miêu cũng theo bản năng chắn trước mặt cô.
Vốn dĩ cô ta âm thầm thả người vào cũng đã phạm vào đại kỵ rồi, lúc này còn là người mặc quân trang, đúng là nhảy vào biển cũng không rửa sạch được tội. Vì tự vệ, cô ta không thể không giấu Nhiếp Nhiên đi.
Tên thuộc hạ bị đạp ngã xuống đất bất lực nói: “Lão đại, không phải là em vừa mới tìm được anh Cửu sao?” Hắn ta chật vật bò từ dưới đất dậy, nói: “Là do anh Cửu chạy đến nơi hẻo lánh thế này đấy chứ, em cũng tìm rất lâu mới tìm được anh ấy.”
Trong lời nói của tên thuộc hạ kia mang theo sự oan ức.
Gã đàn ông hung dữ nói: “Ý của mày là tạo không đúng phải không? Tao đạp sai mày phải không?”
Nói rồi hắn lại muốn tiến lên tát cho tên kia một cái.
Tên thuộc hạ kia bị dọa vội vàng dùng tay che mặt mình, ra sức lắc đầu, “Không, không, không…”
Gã đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, “Mày tưởng là tạo sẽ bỏ qua cho nó à?!” Nói rồi, hắn quay phắt lại túm lấy cổ áo Cửu Miêu, trong mắt phừng phừng lửa giận, “Rõ ràng tao bảo mày ở phía sau phòng họp đợi
lệnh, tại sao lại chạy đến chỗ này? Có phải mày muốn chạy trốn không?”
Hình như Cửu Miêu đã sớm quen với sự phẫn nộ của gã đàn ông kia, cô ta lạnh lùng trả lời: “Không.”
Gã đàn ông kia không tin, “Không? Vậy mày chạy đến đây làm gì?”
Hắn dùng sức đẩy Cửu Miêu về phía sau, cô ta mất thăng bằng lui lại mấy bước, vì thể liên lụy đến tên thuộc hạ sau lưng.
Cửu Miêu thấy Nhiếp Nhiên sắp bị lộ, lập tức cố gắng đứng vững lại.
Lúc này trọng tâm của cô ta đều đặt lên chuyện liệu Nhiếp Nhiên có bị bại lộ không nên nói chuyện cũng hơi đứt quãng, “Tôi…”
Nhưng hành động này ở trong mắt gã đàn ông kia lại thành chột dạ, hắn càng tức giận hơn, quát lớn với cô ta: “Tôi cái gì?
Nói đi!”
Lúc này, tên thuộc hạ sau lưng kia lảo đảo hai bước đến gần lão đại, gã kia thấy kỳ quái bèn đè nén lửa giận, nhẹ giọng hỏi:
“Mày đến gần như vậy, có phải cũng muốn ăn đòn không?”
Tên kia thấy lão đại nhà mình dịu dàng thế này thì sợ hãi đến phát run, lắc đầu như trống bỏi, “Không, không phải vậy…”
Hắn vừa mới dứt lời, gã đàn ông kia đã lập tức biến sắc, lớn tiếng quát lên: “Không phải thì cút ra xa cho tao!”
Tiếp đó gã đàn ông dùng cái tay cầm súng đẩy tên kia ra.
Tên kia vốn muốn chắn cho Nhiếp Nhiên, bây giờ bị đẩy một cái, Nhiếp Nhiên theo bản năng tránh sang bên cạnh, kết quả…
Đương nhiên không cần nói cũng biết.
Cô giống như quỷ xuất hiện dưới ánh lửa.
Lúc gã đàn ông kia nhìn thấy cô, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay cả cái tay
túm cổ áo Cửu Miêu cũng nới lỏng ra.
“Nữ… nữ binh?!”
Ba tên cướp biển mà gã đàn ông đó dẫn tới đây đồng loạt giơ cao cây đuốc chĩa về phía Nhiếp Nhiên.
Cô hối hận quá, đáng lẽ vừa nãy mình không nên tránh ra.
Lần này thì hay rồi, bị bại lộ rồi!
Thời gian giống như bị kéo dài vô tận vào giây phút đó.
Nhiếp Nhiên nhìn gã đàn ông đứng đối diện.
Lúc trước cô luôn nấp ở trong bóng tối nên không nhìn kĩ gã đàn ông trước mặt này.
Bây giờ mặt đối mặt, cuối cùng cô cũng thấy rõ tên lão đại đã được Hoắc Hoành nâng đỡ lên.
Thế mà lại là Hồ Tứ!
Tên thuộc hạ luôn đi sau lưng Phó lão đại.
Điều này làm cho Nhiếp Nhiên thoáng kinh ngạc.
Bởi vì tên Hồ Tứ trước mắt này không phải là người có năng lực xuất chúng, chỉ là một
con chó đã từng ở bên cạnh Phó lão đại mà thôi.
Tại sao Hoắc Hoành phải nâng đỡ loại người không có năng lực này lên?
Là để dễ khống chế à?
Nhiếp Nhiên không dám nghĩ sâu vấn đề này, cô sợ không đủ thời gian.
Bây giờ chuyện cô phải suy nghĩ không phải là tại sao Hoắc Hoành muốn nâng đỡ
Hồ Tứ, mà là…
Bây giờ cô giết sạch bọn chúng, hay là đợi xem diễn biến tiếp theo?
Nếu như bây giờ ra tay, cô có thể nắm chắc trăm phần trăm giải quyết được người trong phòng này.
Mà đợi thêm thì mỗi phút mỗi giây đều sẽ đưa cô vào trong nguy hiểm.
Thật ra thì kết quả đã sớm thấy ngay rồi.
Nhưng sở dĩ cô do dự không quyết định như vậy là vì vừa rồi gã đàn ông này nói một câu: “Rõ ràng tao bảo mày ở phía sau phòng họp đợi lệnh, tại sao mày lại chạy đến đây? Có phải là muốn chạy trốn không?”
Muốn chạy trốn?
Với tính cách của Cửu Miêu chắc sẽ không giống kẻ đào ngũ, năng lực của cô ta gần như ngang ngửa với Lý Kiêu, huống hồ hồi đó lúc cùng mình tấn công đội thủy quân lục chiến, cô ta cũng không trốn đi.
Vả lại cô ta đã gọi tiếp viện tới rồi, sao có thể muốn trốn được?
Nhưng nếu như không phải kẻ đào ngũ, vậy tại sao cô ta không làm theo lời Hồ Tứ?
Nơi này đúng là rất hẻo lánh, hơn nữa cách hòn đảo phía sau cũng khá gần.
Nếu như muốn chạy trốn thì đúng là một tuyến đường rất tốt.
Vậy rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Vì câu trả lời này, Nhiếp Nhiên quyết định liều một ván, tạm thời ở lại đây.
Tên Hồ Tứ đứng đối diện lúc này cũng hoàn hồn lại, đổi thành vẻ mặt mừng rỡ,
“Chúng… chúng mày thế mà lại bắt được một nữ binh à? Ha ha! Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Có nữ binh này làm con tin, chắc chắn bọn chúng không dám tấn công nữa”
Hắn lập tức nghĩ đến trước đây Phó lão đại và cô Diệp giam giữ sự đoàn trưởng gì đó kia, những binh lính đó lập tức rút lui ra khỏi đảo, không dám tự tiện hành động nữa.
Vì vậy hắn tiến lên túm lấy cổ áo Nhiếp
Nhiên, sau đó nói: “Ha ha, mau, mau đi đến phía trước nói với đám binh lính kia là ông đây bắt được một nữ binh, nếu bạn chúng không muốn cô ta chết thì tức lập rời khỏi đảo cho tao!”
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ bị túm cổ áo như vậy, nếu như là trước kia chỉ sợ tay Hồ
Tứ đã sớm bị chặt đứt rồi.
Chỉ có điều, lúc này Nhiếp Nhiên vẫn không nhúc nhích.
So với sự ổn định của Nhiếp Nhiên, Cửu
Miêu lại hơi nóng nảy, “Cô ta không phải…”
Cô ta còn chưa nói xong, Hồ Tứ đã ngắt lời,
“Mau đi ngay, bảo bọn chúng lập tức ngừng bắn cho tao!”
Cửu Miêu thấy tên thuộc hạ kia sắp chạy ra ngoài, lập tức nói với Hồ Tứ: “Cô ta không phải nữ binh!”
Hình như Nhiếp Nhiên đã sớm dự liệu được Cửu Miêu sẽ ra tay tương trợ.
Bây giờ đám cướp biển đang ở thế bất lợi, cần người tới hỗ trợ, sự xuất hiện của mình vừa vặn là một liều thuốc trợ tim, sao cô ta có thể bỏ qua cho mình được?
Hơn nữa bây giờ mình xuất hiện, cô ta sẽ không bị người khác chú ý nữa.
Sau đó có lẽ có thể… làm một số chuyện không muốn ai biết.
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta, yên lặng chờ xem tiếp theo cô ta nói thế nào.
Nói bộ mặt thật của mình ra à?
Nhưng mặt mình không phải là mặt của
“cô Diệp”, mà Hồ Tứ chưa từng gặp “cô
Diệp” thật, cô ta phải làm thế nào?
Nói mình là viện trợ từ bên ngoài?
Nhiếp Nhiên rất muốn nhìn dáng vẻ bất lực của cô ta, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Nếu như cô ta dám nói như vậy thật, chỉ sợ
Hồ Tứ sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lúc cô đang yên lặng chờ đợi, đột nhiên…
Đợi đã!
Viện trợ từ bên ngoài?
Cô ta lén tìm viện trợ từ bên ngoài?
Sơ hở này khiến Nhiếp Nhiên chấn động.
Cô nghĩ đến nhóm người ở hòn đảo phía sau!