Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1639
NẰM VÙNG HAY LÀ NGƯỜI MÌNH?
Trong đầu Cửu Miêu nhanh chóng hiện lên một suy nghĩ: Có phải cô ta bị lừa rồi không?
“Khoảng thời gian qua cô ở đâu?” Cửu
Miêu bình ổn lại tâm trạng, chất vấn cô.
Nhiếp Nhiên nhún vai, tùy tiện chém gió,
“Tôi hôn mê trên biển, sau đó được thuyền buôn cứu, rồi nghỉ ngơi trong bệnh viện một thời gian.”
“Vậy bây giờ cô trở về là…” Cửu Miêu cau mày, lạnh lùng nhìn cô.
Nhiếp Nhiên thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là trở về giúp mọi người rồi.”
Mấy anh em bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, khó hiểu hỏi Cửu Miêu, “Anh
Cửu, rốt cuộc người này là ai?”
Cửu Miêu khẽ cau mày nhìn chằm chằm
Nhiếp Nhiên, mím môi lại thành một đường thẳng.
Nhiếp Nhiên đứng đối diện cũng nhìn Cửu
Miêu như thế.
Lúc nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cô ta,
Nhiếp Nhiên vẫn duy trì nụ cười ở khóe miệng, nhưng có thể thấy trong ý cười lộ ra sự lạnh lùng và hung ác, “Tốt nhất là anh nghĩ kĩ rồi hãy nói.”
Câu nói này khiến vẻ mặt Cửu Miêu hơi cứng lại, sau đó cô ta im lặng một lát mới nói: “Là… người tới giúp chúng ta…”
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế, nụ cười ở khóe miệng càng thêm sâu.
“Nhưng nếu giúp chúng ta, tại sao cô ta lại mặc quần áo lính?” Lúc này, một tên thuộc hạ cảnh giác hỏi.
Được hắn nhắc nhở như vậy, mấy người ở đây lập tức nhìn lên người Nhiếp Nhiên.
Quần áo cùng với mũ của cô đều là đồ rằn ri.
Cửu Miêu vừa rồi vì quá kinh ngạc chuyện
Nhiếp Nhiên “sống lại” mà bỏ sót sơ hở lớn nhất này.
Bây giờ được người khác nhắc nhở, sau khi nhìn thấy bộ quần áo kia, vẻ lạnh lùng trong mắt cô ta càng rõ ràng hơn.
Cô là quân nhân?!
Có nghĩa là… cô là nằm vùng?!
Vào giây phút đó, cô ta cau chặt mày lại.
Còn mấy gã bên cạnh lại giơ súng lên nhắm vào cô.
Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi chút nào,
“Chúng mày đúng là lạ, tại sao chỉ nhắm vào tạo, nhưng không nhắm vào anh Cửu của chúng mày. Dù sao…” Cô cố ý dừng lại
mấy giây rồi tiếp tục nói: “Vừa rồi anh ta thừa nhận tao là người tới giúp chúng mày.
Nếu như có vấn đề, anh ta cũng là một trong số đó.”
Nhiếp Nhiên vừa nói như vậy, quả nhiên sự chú ý của bọn chúng đều bị dời đi.
Mấy tên đó ngẩn ra nhìn Cửu Miêu ở bên cạnh.
Trong nháy mắt đó, bầu không khí như đông cứng lại, mà sắc mặt Cửu Miêu cũng trở nên lạnh lùng.
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên bật cười,
“Tao đùa thôi, mặc quần áo là bởi vì sau khi tạo lên đảo phát hiện có binh lính, sợ bị phát hiện nên tập kích một nữ binh, sau đó trà trộn vào.” 66
Mấy gã kia bị câu nói đùa của cô làm cho hoàn toàn cạn lời.
Nói đùa?
Bị súng chĩa vào còn dám nói đùa, cô gái này cũng vô tư quá nhỉ!
“Hơn nữa nếu tao là người của quân đội, vừa rồi đã có thể giết mày rồi, cần gì phải chạy theo mày đến nơi hẻo lánh thế này?”
Nhiếp Nhiên nói với tên cướp biển bên cạnh.
Tên cướp biển kia cảm thấy lời cô nói rất có lý.
“Anh Cửu, người này thật sự là… tiếp viện của chúng ta à?” Tên kia lại do dự hỏi Cửu Miêu.
Cửu Miêu nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, gợn sóng ở đáy mắt dần bình tĩnh lại.
Một lúc sau, cô ta nói: “Đúng, cô ta đúng là người tới tiếp viện cho chúng ta.”
Nhiếp Nhiên có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Cửu Miêu, cô khẽ cong môi lên,
“Nghe thấy chưa?”
Có được câu trả lời khẳng định của Cửu
Miêu, đám người kia nhìn nhau một lúc rồi mới miễn cưỡng thu súng lại.
“Nếu là người của chúng ta, vậy thì đi thôi.” Tên thuộc hạ vốn tới giục Cửu Miêu đó vội vàng nói.
Nhưng Cửu Miêu lại từ chối: “Không được, cô phải thay bộ quần áo này ra, nếu không sẽ dễ bị ngộ thương.”
“Không còn kịp nữa rồi, lão đại đang giục.
Tính lão đại thế nào không phải anh Cửu không biết, em sẽ bị bắn chết mất!” Dễ thấy tên kia rất sợ lão đại mới nhậm chức của bọn chúng.
“Cho cô ta mặc áo khoác.” Cửu Miêu nói rồi đưa một chiếc áo qua.
Lúc đến gần Nhiếp Nhiên, cô ta đột nhiên hạ thấp giọng hỏi: “Cô đến một mình à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, hóa ra mục đích thay quần áo chủ yếu là vì cái này.
“Nếu không thì sao?”
“Cô từ đâu tới?”
“Cô nói xem?”
“Trên con đường này cô không gặp ai khác chứ?”
“Cô hy vọng tôi gặp phải ai?”
Cửu Miêu hơi khựng lại, sau đó mới nói: “…
Không có gì.”
Ba câu hỏi của Nhiếp Nhiên khiến Cửu
Miêu không chỉ không có được một đáp án nào, ngược lại còn suýt nữa bị lộ ra chuyện gì đó.
Sắc mặt Cửu Miêu khó coi khiến Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên.
Nhưng lúc cô đang chuẩn bị thay quần áo, đột nhiên cửa bị một lực mạnh đẩy ra.