Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1638
SAO CÔ LẠI Ở ĐÂY?
Tên trước mặt Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa lẩm bẩm.
“Mày nhanh lên, anh Cửu bảo tao ở ngoài địa lao tiếp ứng mọi người, cuối cùng là chỉ đón được có một mình mày, nhất định là anh ấy rất thất vọng, đến lúc đó mày phải nói rõ với anh ấy mới được. Hình như anh ấy đặt hết hy vọng cứu viện lần này lên chúng mày đấy.”
“Cũng may mà anh Cửu không nói chuyện này với lão đại, nếu biết anh ấy âm thầm thả người, mà chúng mày còn chết hết, chắc chắn lão đại sẽ tức giận.”
“Đến lúc đó mày nấp ở phía sau anh Cửu, đừng tùy tiện lộ mặt, tránh để bị lão đại phát hiện ra, liên lụy đến anh Cửu.”
Hắn cầm cổ tay Nhiếp Nhiên nói cả đường, những mãi không nghe thấy Nhiếp Nhiên sau lưng nói gì.
“Tao nói với mày, mày không nghe thấy à!”
Nhiếp Nhiên chuyển tầm mắt tới cổ tay đang bị hắn nắm chặt, tiếp tục duy trì sự im lặng.
Cửu Miêu còn sống đã là sự thật, nhưng mình có nên đi gặp cô ta không?
Cửu Miêu đã thấy mặt thật của cô, huống hồ bây giờ cô còn mặc quân trang.
Đến lúc đó gây ra phiền toái không cần thiết thì làm thế nào?
Ban đầu cô tưởng là Cửu Miêu đã bị quân đội bắt lại, nhưng cô ta lại vẫn còn sống.
Hoắc Hoành… có biết không?
Hoắc Hoành đã từng nói với cô là sau khi
Phó lão đại chết, trên đảo xảy ra tranh chấp nội bộ, mà anh cũng đích thân tới đó trấn áp rồi, vậy khoảng thời gian ở chỗ này
anh có phát hiện ra Cửu Miêu không?
Ban đầu, anh giao hẳn Cửu Miêu cho cô quyết, bản thân gần như chưa bao giờ nhúng tay vào, anh sẽ nhận ra Cửu Miêu ẩn náu trong đám cướp biển đó chứ?
Ngay từ đầu cô ta đã có mục đích không tốt với cô, với Hoắc Hoành, cô ta khiêu khích ly gián tình cảm giữa bọn họ, nghĩ đủ cách tiếp cận cô, lấy được sự tín nhiệm của cô.
Rõ ràng không phải là người cùng chiến tuyến với bọn họ, nhưng vì sao lúc ấy Hoắc
Hoành lại nói với cô là Cửu Miêu không có ác ý, thân phận của cô ta vô cùng đơn giản?
Anh thật sự không tra ra vấn đề gì, hay là tra được nhưng không muốn nói với mình?
Hay là… Cửu Miêu che giấu quá tốt, ngay cả
Hoắc Hoành cũng bị cô ta lừa gạt?
Cô hy vọng là về trước.
Bởi vì nếu như thế thì khoảng thời gian này cô ta có thể động tay động chân đến
rất nhiều chuyện.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn quyết định đi một lần.
Nếu như phát hiện Cửu Miêu có vấn đề gì, cô sẽ nhân lúc loạn lạc giải quyết cô ta.
Dù sao cô ta là một tên cướp biển, giết cô ta, quân đội cũng sẽ không thắc mắc.
“Tao nói này, có phải mày bị câm không hả? Tạo hỏi mày sao mày không trả lời thế?” Tên cướp biển không kiên nhẫn nữa, định quay đầu lại nhìn cô.
Nhiếp Nhiên khẽ ừ một tiếng.
“Trả lời sớm hơn không phải là được rồi à, đúng là…” Tên kia nghe thấy cô trả lời, lại quay đầu về.
Nhiếp Nhiên bị hắn kéo bước nhanh về chỗ Cửu Miêu.
Bởi vì sợ mình mặc bộ quần áo này sẽ bị lộ ra trước mặt bọn chúng, Nhiếp Nhiên cố ý thấp giọng hỏi: “Anh Cửu đang ở đâu?”
“Anh ấy hả, anh ấy vì đón chúng mày nên chủ động nói với lão đại là đợi chúng mày một chỗ hẻo lánh phía sau. Mày yên tâm, chúng mày là do anh Cửu lén đưa vào, tạo sẽ không để cho mày bị bọn họ phát hiện ra đâu, tao dẫn mày đi vòng qua phía sau.”
Tên kia kéo cô vừa chạy về phía trước vừa nói.
Nhiếp Nhiên nghe vậy, lúc này mới yên tâm.
Cô kéo thấp vành mũ xuống, trong sương mù dày đặc và đêm tối, bộ quần áo của cô được che giấu một cách hoàn mỹ.
Sau khi chạy theo hắn một lúc, Nhiếp
Nhiên được hắn dẫn đến phía sau phòng họp chính của bọn chúng.
Tên kia nhìn xung quanh, phát hiện không có bóng dáng Cửu Miêu ở đây thì thấy rất kỳ lạ, “Không phải lão đại bảo anh Cửu đợi lệnh ở chỗ này à, sao lại không thấy đâu thế?”
Ở nơi tối tăm hẻo lánh này, tên kia không thấy rõ mặt Nhiếp Nhiên, hắn nói với cô,
“Mày đứng ở chỗ này đừng đi đâu, tạo đi tìm anh ấy.”
“Ừ.” Nhiếp Nhiên vẫn đáp bằng giọng trầm thấp.
Tên người rời đi, nửa phút sau, hắn lại nhanh chóng chạy về.
“Anh Cửu không có ở chỗ này, chắc là chạy đi chỗ khác rồi, mày đi theo tao.”
Nói xong, hắn lại kéo tay Nhiếp Nhiên chạy về một hướng khác.
Lúc này Nhiếp Nhiên nghĩ, nếu như tên cướp biển này biết lúc này hắn kéo một nữ binh chạy khắp nơi trên đảo thì liệu có sợ hãi không.
Cô im lặng mặc cho hắn kéo mình chạy đến một căn phòng khác.
Vừa đẩy cửa ra, Nhiếp Nhiên đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, “Ai!”
Đúng là Cửu Miêu thật!
“Anh Cửu, sao anh lại đến đây thế!” Tên kia nghe thấy giọng nói này, rõ ràng cũng nhận ra, sau đó kéo Nhiếp Nhiên qua, nói:
“À đúng rồi, em đợi được người rồi!”
Cửu Miêu nhét con dao găm vào trong giày ống, lạnh lùng hỏi: “Người? Người nào?”
Tên kia thấy Cửu Miêu không hiểu, cũng rất kinh ngạc, “Không phải anh nói anh sợ lão đại không đồng ý, lén tìm viện trợ từ bên ngoài tới, còn bảo em đứng ở đó đợi à?”
Cửu Miêu vừa nghe thấy thế, lập tức đứng lên khỏi ghế, kinh ngạc hỏi: “Bọn họ tới rồi à?”
“Đúng vậy! Anh xem!” Tên kia vội vàng kéo Nhiếp Nhiên qua.
Trong phòng không có đèn nên không thấy rõ mặt mũi và quần áo của Nhiếp Nhiên.
Cửu Miêu chỉ thấy một cái bóng đen đứng sau tên lưng thuộc hạ của mình.
“Mày là…”
Cô ta cau mày lại, nhìn đường nét của bóng đen kia, đang định hỏi thì cửa lại bị đẩy ra.
Gã đi vào cầm một cây đuốc trong tay, có ánh lửa chiếu sáng nên hắn nhìn thấy ngay
Cửu Miêu đứng ở đó.
“Anh Cửu! Sao anh lại chạy đến đây thế?”
Tên thuộc hạ đó chạy tới, Nhiếp Nhiên thấy ánh sáng sắp chiếu đến mình, vì vậy giả vời sợ bị cây đuốc làm bỏng, kín đáo dịch sang bên cạnh một bước, nấp ở sau lưng tên cướp biển vừa kéo tay mình.
“Lão đại bảo anh mau đi tiếp viện, bên địa lao bị binh lính tập kích rồi, lão đại bảo anh nhanh lên.” Tên cầm bó đuốc giục Cửu
Miêu.
Vẻ mặt Cửu Miêu và Nhiếp Nhiên đều bình tĩnh, rõ ràng đã biết rõ chuyện này rồi.
Nhưng, Cửu Miêu tuy “biết rõ” nhưng lại nhầm chỗ, cô ta tưởng là người của cô ta lao ra khỏi địa lao rồi bị phát hiện.
Cho nên cô ta cũng không quá ngạc nhiên.
Còn tên thuộc hạ ở bên cạnh lại cảm thấy rất khó hiểu.
Sao lại là binh lính tập kích địa lao được?
Rõ ràng là tiếp viện anh Cửu dẫn tới mới đúng!
“Không thể nào, nếu như tập kích, em làm sao có thể còn đón được…”
Hắn nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Không đúng, nếu như địa lao bị binh lính tập kích, vậy người phía sau hắn…
Hắn lập tức cướp lấy cây đuốc của gã anh em bên cạnh, sau đó chiếu sáng người phía sau.
Dưới ánh lửa, quần áo rằn ri của Nhiếp
Nhiên lộ ra trước mắt tất cả bọn chúng.
“Mày là ai?” Gã đàn ông kéo Nhiếp Nhiên cả đường tới đây trợn to hai mắt, cả kinh hỏi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc lui về phía sau một bước, đồng thời rút súng ra chĩa về phía cô.
Ánh lửa khẽ lay động, Nhiếp Nhiên khẽ cong môi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nói:
“A Cửu, đã lâu không gặp.”
Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc khiến Cửu Miêu khiếp sợ.
“Diệp… Diệp… cô… cô chưa chết à?” Cũng bởi vì quá kinh hãi mà Cửu Miêu nói lắp bắp.
Nhiếp Nhiên cười nói: “Anh cảm thấy tôi dễ chết như vậy à?”
Nhưng Cửu Miêu vẫn không thể nào tin nổi, “Không… không thể nào… cô… làm sao có thể…”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Lúc ấy chính mắt cô ta nhìn thấy cô rơi xuống. Làm sao có thể… làm sao có thể…
Mặc dù vào lúc đó cô ta cũng nghi ngờ, vì khi đó Nhiếp Nhiên cũng đã nói là nhảy xuống biển chạy trốn.
Nhưng sau đó cô ta đã dẫn theo đám thuộc hạ của mình chém một thân cây ném xuống thử, kết quả vụn gỗ nhanh chóng nổi lên trên mặt biển.
Vì vậy cô ta cũng tin Nhiếp Nhiên đã chết rồi.
Nhưng… nhưng… nhưng bây giờ tại sao lại như vậy?!