Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1637
CÔ TA VẪN CÒN SỐNG?
Cuối cùng cũng giải quyết được hai đội này rồi.
Nhiếp Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, sở dĩ cô muốn ở lại một mình không phải là bởi vì muốn lẻn vào nội bộ kẻ địch như tên kia nói.
Cô tin tưởng với năng lực của Quân khu 9, những tên cướp biển này căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Mà cô thì có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đó chính là gã đàn ông đã bị cô bắn chết…
Lúc này cô tiến vào trong địa lao, đi ra hòn đảo phía sau.
Không có hai nhóm người kia liên lụy, cô bước đi rất nhanh, chỉ một lát đã đến cái đầm lầy lúc trước.
Nhiếp Nhiên thấy có một con dao quân dụng sáng như tuyết cắm ở ven đầm lầy.
Cô dừng bước lại.
Nếu như cô không nhìn lầm, đó là dạo quân dụng của đội thủy quân lục chiến, trên cán dao còn khắc huy hiệu của bọn họ.
Có lẽ là dao quân dụng của đội trưởng Lưu.
Anh ta cắm dao ở chỗ này chắc là để đánh dấu, hoặc là tưởng niệm hai binh lính đã chết kia.
Cô dừng lại mấy giây bên cạnh cái đầm lầy nặng nề u ám đó, cuối cùng vẫn quay người rời đi, đến chỗ xảy ra cuộc chiến kịch liệt vừa rồi.
Qua một lúc, cuối cùng cô cũng về đến nơi.
Thi thể dưới đất vẫn ngổn ngang như lúc bọn họ đi, mùi máu tanh hòa vào trong sương mù dày đặc, mãi mà không tan đi được.
Nhiếp Nhiên đi nhanh đến bên cạnh thi thể đó, cô đạp nhẹ lên cánh tay gã đàn ông kia, phát hiện mặt trong cổ tay hắn lộ ra một hình xăm.
Vừa rồi cô bị giục đi nên chỉ nhìn lướt qua chứ không thấy rõ.
Bây giờ cả hình xăm đó đều lộ ra.
Đó là một kí hiệu rất kỳ quái. Không biết là thứ gì.
Nhiếp Nhiên cau chặt mày lại, người của Hoắc Khải Lãng chắc sẽ không xăm cái này.
Trên cổ tay những người lần trước Hoắc Hoành bảo cô dẫn đi không có bất cứ hình xăm nào cả.
Sao lần này lại xuất hiện thứ này?
Nhiếp Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Hoắc Khải Lãng là người thận trọng, Hoắc
Hoành bị kiểm tra trong mười năm mới được nắm giữ toàn bộ Hoắc thị. Sao bây giờ lại tìm người có ký hiệu trên người tới làm việc chứ?
Người có ký hiệu trên người này sẽ dễ bị tra ra manh mối nhất.
Theo lý mà nói, Hoắc Khải Lãng sẽ không ngu như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ toàn bộ Hoắc thị đã được Hoắc Hoành khống chế, nên ông ta mới tìm viện trợ từ bên ngoài tới giúp à?
Nhiếp Nhiên lập tức ngồi xuống lục soát thi thể kia một lần.
Nhưng kết quả là không có thứ gì cả.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại kiểm tra mấy thi thể bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Viu! Từng tiếng vang đột nhiên vang lên.
Theo đó là ánh lửa sáng ngời bắn lên giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống.
Đó là đạn tín hiệu.
Bởi vì nơi này sương mù dày đặc, máy bay trực thăng không có cách nào hạ cánh, cộng thêm bọn họ không hiểu hoàn cảnh bên trong đảo nên luôn không dám tùy tiện bay tới.
Bây giờ có đạn tín hiệu nhắc nhở, bọn họ cũng có thể an toàn chuyển người vào.
Thấy đạn tín hiệu đã hết, Nhiếp Nhiên quyết định về đảo chính tập hợp trước,
đến lúc đó nói chuyện với Lý Tông Dũng về hình xăm kỳ quái trên người những tên này.
Sau khi quyết định, cô quay người vòng trở lại.
Khó khăn lắm cô mới đi ra khỏi địa lao, vừa mới bước ra đến cửa, ai ngờ lại gặp phải một người.
Nhiếp Nhiên theo bản năng muốn rút dao ra xử lý đối phương, nhưng lại thấy tên kia túm lấy cô, sau đó sốt ruột nói: “Sao bây giờ chúng mày mới đến? Anh Cửu đã chờ chúng mày rất lâu rồi!”
Có vẻ tên kia nhận làm cô rồi.
Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ “anh Cửu”, hơi khựng tay lại.
Cửu Miêu?
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Cô luôn cho là sau chuyện lần trước, nhất định Cửu Miêu đã bị bắt rồi, không ngờ là vẫn còn sống.
Lúc Nhiếp Nhiên vẫn đang đắm chìm trong vấn đề sống chết của Cửu Miêu, tên cướp biển kéo cô đi về phía trước đột nhiên dừng lại.
“Đợi đã!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy hắn kêu lên, hơn nữa còn xoay người lại, liền sờ lên hông mình, chuẩn bị ra tay.
“Không đúng, rõ ràng anh Cửu nói có một nhóm người, sao cuối cùng chỉ có một mình mày thế?”
Đôi mắt dưới vành mũ của Nhiếp Nhiên híp lại một cách nguy hiểm, chuẩn bị diệt khẩu đối phương.
“Không phải là chết hết rồi, chỉ còn lại mình mày đấy chứ?” Tên kia khẽ hô lên.
Nhiếp Nhiên dừng động tác rút dao ra, khẽ gật đầu.
Tên kia thấy cô gật đầu, cuống đến nỗi giậm chân, “Tao biết ngay mà, trên hòn đảo phía sau có nhiều đầm lầy cạm bẫy như vậy, không có ai dẫn đường chắc chắn là chết hết! Lần này thì hay rồi, một mình mày thì có thể có tác dụng gì?”
Tên cướp biển đó rất chê bai Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên vẫn duy trì sự im lặng.
Tên kia giống như chấp nhận số phận, nói:
“Bỏ đi bỏ đi, mày cứ đi cùng tao đã, dù sao thêm một người cũng hơn bớt một người!”
Tên kia nói xong bèn kéo Nhiếp Nhiên chạy theo một con đường khác.