Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1636
KHÔNG THUỘC SỰ QUẢN LÝ CỦA CHÚNG TA
“Cái đám này!” Anh ta vô cùng tức giận.
Anh ta lập tức bắn về phía tên cướp biển còn chưa kịp bắn phát thứ hai ở phía xa.
Đoàng!
Sau một tiếng súng, tên kia ngã thẳng ra phía sau.
Nhiếp Nhiên thấy thế, nói: “Giải quyết tên góc 12 giờ cho tôi.”
“OK.”
Sau đó anh ta theo hướng Nhiếp Nhiên nói, bắn một phát súng.
Đoàng!
Bắn chính xác mục tiêu.
Thấy tên cướp biển kia ngã xuống, anh ta rất hài lòng.
“Thế nào?”
Nhiếp Nhiên nói qua loa, “Không tệ. Giải quyết tiếp tên ở hướng 3 giờ đi.”
“Không vấn đề.”
Anh ta vẫn đắm chìm trong cảm xúc của mình, không phát hiện ra chuyện gì khác lạ.
Đoàng!
Sau khi giải quyết xong tên cướp biển phía đối diện, anh ta đột nhiên cảm thấy…
Đợi đã!
“Hướng 11 giờ.”
Lúc anh ta đang suy nghĩ, Nhiếp Nhiên đã phân phó một câu nữa.
Lần này, cuối cùng anh ta cũng biết không đúng chỗ nào rồi.
“Cô sai tôi?! Một con nhóc như cô mà lại dám sai tôi?” Anh ta kinh ngạc quát lên.
Quả nhiên, cô không thèm nhìn anh ta lấy một cái, vừa nhắm bắn vừa nói: “Không phải anh rất cam tâm tình nguyện à?”
“Tôi tình nguyện chỗ nào!” Nếu không bởi vì phát súng vừa rồi suýt bắn trúng anh ta, anh ta đã nhảy lên rồi.
Lúc này Nhiếp Nhiên lại lạnh lùng nói:
“Hướng 10 giờ.”
Người bên cạnh gần như theo bản năng giơ súng bắn về phía 10 giờ.
Sau đó hai mệnh lệnh lại vang lên.
“Hướng 3 giờ.”
“Hướng 6 giờ.”
Người kia theo thói quen lại bắn liên tiếp hai phát.
Sau khi xác định đã bắn chết đối phương, đang định đắc ý với kỹ thuật bắn của mình thì anh ta nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Xem đi, anh thật sự rất cam tâm tình nguyện.”?
Trong nháy mắt, anh ta giống như bị giội một chậu nước lạnh, “…”
Lại bị trêu chọc rồi!
Bị một nữ binh của đơn vị dự bị trêu chọc!
Anh ta đang định bùng nổ, song còn chưa kịp cất lời, đã nghe thấy Nhiếp Nhiên nói:
“Kết thúc.”
Làm anh ta nghẹn đến đau phổi.
Sau đó thấy cô đứng dậy, đi ra bên ngoài.
What?!
Kết thúc?
Lúc anh ta ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài mới phát hiện người Quân khu 9 đã bắn
chết hết đám cướp biển trong các ngóc ngách rồi.
Đúng như cô nói, kết thúc rồi.
Nam binh Quân khu 9 hậm hực đi theo cô.
Diệp Tuệ Văn và Dương Thụ chạy ra, lo lắng hỏi: “Nhiếp Nhiên, cô có sao không?”
Lúc nãy bọn họ đi ra đã thấy Nhiếp Nhiên và nam binh Quân khu 9 đó đang đối phó với đám cướp biển kia, trong lòng rất lo lång.
“Cô lỗ mãng quá rồi đấy, ngộ nhỡ bị bao vậy thì làm thế nào!”
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ lo lắng của cô ta bèn nói đùa: “Không phải có tay súng thiện xạ là cô rồi à?”
Mặc dù vừa rồi cô luôn giao đấu với đám cướp biển kia, nhưng lúc cô liếc thấy Diệp
Tuệ Văn đứng ở một điểm ẩn nấp phía đối diện mình ám sát đối thủ, mấy phát súng
đều rất gọn gàng lưu loát hạ gục đối phương.
Diệp Tuệ Văn được cô khen, ngượng ngùng nói: “Tôi đâu có phải là tay súng thiện xạ chứ.”
“Không sao? Máy phát súng vừa rồi cô không tệ.”
Nhiếp Nhiên rất hiếm khi khen người khác, ít nhất Diệp Tuệ Văn chưa từng nghe thấy Nhiếp Nhiên khen ai, cho nên trong lòng cô ta vui hơn, chỉ là ngoài miệng vẫn cố làm ra vẻ khiêm tốn nói: “Sao thế được, so với Quân khu 9, tôi còn kém xa.”
Sao Nhiếp Nhiên lại không thấy vẻ vui mừng trên mặt cô ta, cô cố ý nói: “Vậy cô có thể so với đối tân binh.”
“…” Nụ cười của Diệp Tuệ Văn lập tức biến mất.
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, sau đó cô quay sang nói với đám người đội trưởng Vụ vừa đi tới: “Chắc chắn chúng ta
đã lộ rồi, nhưng may mà coi như đã giải quyết nhanh, chắc không ảnh hưởng đến việc các anh khống chế cả hòn đảo.”
“Ừ.” Đội trưởng Vụ gật đầu, quay người lại nói với binh lính Quân khu 9 cùng với đám người đội trưởng Lưu ở phía sau: “Chúng ta chia ra thành hai đường, các anh đi tiếp viện cho đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2, chúng tôi đi giải quyết cướp biển trong đảo.”
Đội trưởng Lưu đáp: “Được, các anh nhớ cẩn thận.”
Nói xong anh ta định đi theo một con đường khác, nhưng lại lập tức bị
Nhiếp Nhiên gọi lại, “Đợi đã! Anh dẫn theo hai người bọn họ đi nữa.”
Diệp Tuệ Văn không hiểu nói: “Nhiếp Nhiên, còn cô thì sao?”
Lúc này, một người luôn đi sau lưng Nhiếp
Nhiên nhảy ra nói: “Dĩ nhiên là cô ấy đi theo Quân khu 9 chúng tôi rồi.”
Anh ta cho là hiểu Nhiếp Nhiên, cảm thấy với năng lực của cô nhất định sẽ đi theo bọn họ, thuận tiện dẫn đường.
Nhưng kết quả lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Tôi không đi.”
“Cô không đi? Vậy cô làm gì?”
Không đi theo người của đội thủy quân lục chiến tập hợp với đơn vị dự bị, cũng không đi theo người Quân khu 9, chẳng lẽ cô ở lại chỗ này một mình à?
Nhiếp Nhiên nói: “Nhiệm vụ của tôi là dẫn mọi người vào, bây giờ mọi người đã an toàn tiến vào rồi, vậy có nghĩa là nhiệm vụ của tôi đã kết thúc, còn những chuyện khác tôi sẽ không nhúng tay vào.”
Mọi người lập tức kinh ngạc, “Cái gì?”
Cái gì gọi là không nhúng tay vào những chuyện khác?
Cô là một binh lính trong lần hành động này, làm sao có thể tự tiện quyết định không chấp hành mệnh lệnh đơn vị?
Chuyện này ở trong quân đội là đại kỵ.
Trước ánh mắt không hiểu của mọi người,
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ không quan tâm, cô nhắc nhở: “Trời sắp sáng rồi, nếu mọi người còn không hành động thì sẽ không kịp nữa đâu.”
Đội trưởng Vu nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn quyết định: “Chúng ta đi.”
Đội trưởng Lưu thấy đội trưởng Vụ có thái độ thuận theo cô như vậy thì cảm thấy khó hiểu, “Nhưng cô ấy làm như vậy…”
Anh ta còn chưa nói xong, đã nghe thấy đội trưởng Vụ nói: “Cô ấy không thuộc đơn vị
Quân khu 9 chúng tôi, cũng không thuộc đội thủy quân lục chiến các anh, chúng ta không có quyền quản lý.”
Nói xong, anh ta dẫn người đi.
Lúc rời đi, anh ta nhìn Nhiếp Nhiên một cái.
Lúc này đội trưởng Lưu cứ đứng ngẩn ra nhìn đội trưởng Vụ dẫn người Quân khu 9 rời đi.
Không… không có quyền?
Không có quyền quản lý chẳng lẽ có thể không quản lý à?
“Mọi người tranh thủ đi, đừng bỏ qua thời gian lên bờ tốt nhất.”
Nhiếp Nhiên nhắc nhở bọn họ xong, cũng đi theo người Quân khu 9 ra ngoài.
Trước khi đi nam binh kia dịch lại gần, nhẹ giọng nói: “Lúc lẻn vào nội bộ kẻ địch cẩn thận một chút, nếu như cần gì, lúc nào cũng có thể gọi tôi.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng lườm anh ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Anh có thể cút rồi.”
Người kia lại bẽ mặt lần nữa, bị Lão Phùng trực tiếp kéo đi, rời khỏi cửa địa lao.
Diệp Tuệ Văn và Dương Thụ vốn cũng muốn đi cùng Nhiếp Nhiên, hơn nữa còn muốn giở trò khôn vặt, dùng lời của đội trưởng Vụ để đối phó với cô.
“Chúng tôi không thuộc quản lý của bọn họ, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể đi theo
CÔ.”
Đối mặt với trò khôn vặt của Diệp Tuệ Văn,
Nhiếp Nhiên chỉ khẽ mỉm cười, sau đó đi đến một hướng khác.
Diệp Tuệ Văn tưởng câu này của mình đã thuyết phục được Nhiếp Nhiên rồi, nhướng mày lên với Dương Thụ để khoe khoang năng lực của mình, đang định đi theo, kết quả mới đi được hai bước, trước mặt đã không còn bóng dáng Nhiếp Nhiên nữa.
“O? Nhiếp Nhiên đâu?”
Mới mấy giây ngắn ngủi sao đã không thấy
Nhiếp Nhiên đâu rồi?
Lúc này sắc trời còn chưa sáng hơn, cảnh vật vẫn tối tăm, cộng thêm sương mù trên đảo chính khiến hai người nhìn quanh một vòng cũng không tìm được người.
“Bỏ đi, cô ấy cố ý tránh chúng ta, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Dương Thụ biết ngay
Nhiếp Nhiên đâu có dễ bị thuyết phục như vậy.
“Tại sao có thể thế được? Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở chỗ này!” Diệp Tuệ Văn và
Dương Thụ không quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, cộng thêm Nhiếp Nhiên từ đầu đến cuối không lộ diện, cuối cùng hai người chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo đội thủy quân lục chiến, cùng đi tiếp ứng cho đơn vị dự bị lên đảo.
Sau khi xác định hai người bọn họ theo đội thủy quân lục chiến rời đi rồi, một bóng người đi từ góc tối cách đó không xa ra. Đ