Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1635
GIẾT NGƯỜI KHÔNG CHỚP MẮT?
Cô biết ngay đám người này không yên ổn được mà!
Có lẽ khi gặp chuyện thế này, nhóm đội trưởng Vụ và người Quân khu 9 sẽ không nương tay nếu là chuyện cần giải quyết, dù là sẽ có do dự.
Nhưng…
Người của đội thủy quân lục chiến thì không.
Lúc không thể chắc chắn đối phương là người vô tội hay là cướp biển, bọn họ nhất định sẽ coi đối phương là người vô tội trước chứ không giết oan.
Từ đầu Nhiếp Nhiên đã muốn nói cho bọn họ biết đám phạm nhân này cơ bản đều là cướp biển, nếu như phát hiện ra bọn chúng có vấn đề thì phải giết ngay.
Song cô đã lộ ra quá nhiều sơ hở rồi.
Cái người mặt dày này đã đủ khiến cô nhức đầu, cô không muốn để cho mọi người đều biết chuyện.
Hơn nữa cô là một người thận trọng, đối với hành động nằm vùng, dù đã sắp bại lộ nhưng cô vẫn muốn cố gắng thêm.
Cho nên cô chỉ uyển chuyển nói với bọn họ là phải cố gắng tránh đám phạm nhân kia.
Sau đó cô nghe thấy hai tên cướp biển kia nói tất cả phạm nhân đều đã bị chuyển đến tiền tuyến chiến đấu nên cũng yên tâm hơn một chút.
Vậy mà cuối cùng vẫn biến thành thế này.
“Mẹ kiếp! Đám người kia điên rồi à?!”
Nghe thấy từng tiếng kêu cứu truyền tới,
nam binh kia khẽ nguyền rủa một tiếng.
Anh ta không dám tin, cho dù đám người kia là cướp biển, nhưng gặp bọn họ không phải nên cầu cứu, xin bọn họ cứu ra ngoài sao?
Tại sao lại giống như báo tin cho đám cướp biển đã nhốt bọn chúng lại vậy chứ
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc anh ta một cái,
“Không phải bọn chúng điên, mà là các anh quá ngu xuẩn!”
Cướp biển dĩ nhiên sẽ giúp cướp biển rồi, cho dù bọn chúng đã thành tù nhân, nhưng đừng quên, cho dù bọn chúng cầu cứu thì cuối cùng vẫn đổi từ nhà giam này sang một nhà giam khác mà thôi.
Ở lại chỗ này, có lẽ bọn chúng còn có thể có cơ hội rời khỏi đây vì báo tin lập được công.
Nghe có vẻ số người của bọn chúng không ít, thế thì chắc chắn càng hô vang hơn.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng bước nhanh tới một lối rẽ khác.
Hai người sau lưng cũng vội vàng đi theo.
Sau đó bọn họ gặp đội trưởng Vu và binh lính Quân khu 9 cũng chạy tới.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy đội trưởng Vụ chạy từ xa tới liền biết mình đã đoán đúng rồi.
Quả nhiên là đám người đội trưởng Lưu!
Lão Phùng gọi, “Đội trưởng Vu.”
Nam binh kia cũng gọi theo. Đ
Đội trưởng Vụ gật đầu: “Phía trên để đội trưởng Lưu tự giải quyết, chúng ta xông ra trước.”
“Rõ!”
Đang định chạy ra ngoài thì nam binh
Quân khu 9 đó quay sang định tìm Nhiếp
Nhiên, những phát hiện… người vốn đi bên cạnh mình đã biến mất rồi.
“Nhiếp Nhiên đâu?” Anh ta cau mày hỏi.
Lúc này Lão Phùng ở bên cạnh lên tiếng:
“Cô ấy đã ra ngoài rồi.”
Vừa rồi lúc nhìn thấy đội trưởng Vụ chạy tới, cô không hề dừng lại mà chạy thẳng ra ngoài.
Người kia lập tức nổi giận, “Con nhỏ này không thể đợi chúng ta à! Lao ra ngoài một mình như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào!”
Nữ binh này thật không đáng yêu một chút nào!
Với cô, tinh thần tập thể là bằng không!
Đợi sau này có thời gian, anh ta phải dạy cô một khóa mới được!
Anh ta vừa nghĩ, vừa cùng người Quân khu 9 chạy ra bên ngoài.
Đến cửa lối đi, bọn họ thấy có mấy thi thể cướp biển nằm ngổn ngang dưới đất.
Đây chắc chắn là kiệt tác của Nhiếp Nhiên.
Nữ binh này giết người chẳng lẽ không do dự một chút nào sao?
Bọn họ chạy từ trong lối đi ra chưa tới mười phút mà cô đã giải quyết năm sáu tên.
Nhanh quá!
Hơn nữa càng đi ra ngoài càng thấy nhiều thi thể, gần như một dao lấy mạng, ngay cả vết dao thừa cũng không có, đủ để có thể thấy thủ pháp của Nhiếp Nhiên ác liệt thế nào.
“Mẹ kiếp! Không phải con nhỏ này định một mình giải quyết tất cả đấy chứ?” Nam binh kia kêu lên.
Vào lúc này, anh ta đã hiểu tại sao
Tiểu đoàn trưởng Lý lại chọn một nữ binh như vậy đi nằm vùng.
Chỉ sợ năng lực của nữ binh này không kém Quân khu 9 thật.
Đám người Quân khu 9 nhìn thi thể ngày càng nhiều, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.
Ngay cả đội trưởng Vụ dẫn đầu cũng cau mày lại.
Đột nhiên, ở lối đi trước mặt truyền đến một tiếng súng.
Tiếng súng bên tai càng ngày càng nhiều, mọi người bước cũng càng lúc càng nhanh.
Đến khi tới cửa lối đi, bọn họ thấy đám cướp biển đứng ở cách đó không xa đang tập trung hỏa lực về một góc ở cửa, mà ở góc đó thỉnh thoảng cũng sẽ truyền tới mấy tiếng súng.
“Hừ! Cho cô ta khoe tài! Xem đi, bây giờ bị ép vào trong góc rồi!” Nam binh khẽ hừ một tiếng.
“Cậu sai rồi.” Lão Phùng nói: “Tốt nhất là cậu nhìn kĩ đi.”
Nam binh kia bán tín bán nghi nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Trông có vẻ Nhiếp Nhiên bị dồn vào trong góc, phải phản kích, nhưng trên thực tế cô không hề thua thiệt. Mặc dù cô nổ súng không nhiều bằng đối phương, nhưng phát súng nào cũng bắn vào điểm trí mạng của đối phương. Kỹ thuật bắn của cô giống như tay súng bắn tỉa đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nhưng cô mới chỉ là một nữ binh bình thường của đơn vị dự bị, nếu như tương lai trải qua huấn luyện bắn tỉa chuyên nghiệp thì đúng là rất khủng khiếp.
Lúc bọn họ định tiến lên giúp đỡ thì lại nghe tiếng bước chân ở phía sau vang lên.
“Chúng tôi giải quyết xong phía trên rồi, bên chỗ các anh thế nào? Là đội trưởng
Lưu.
“Đang giải quyết.” Đội trưởng Vu nhìn cảnh tượng ác chiến cách đó không xa với vẻ mặt nặng nề.
“Đang giải quyết?” Đội trưởng Lưu nhìn theo ánh mắt anh ta.
“Đây là… chuyện gì vậy?” Anh ta không hiểu hỏi.
“Còn có thể là chuyện gì nữa, nữ binh của chúng ta dùng sức một người địch lại thiên quân vạn mã thôi.” Nam binh kia lẩm bẩm:
“Không được! Không thể để cho con nhỏ này coi thường chúng ta được!”
Nói xong, anh ta cũng đi vòng qua một lối rẽ khác đến đó.
Trong cảnh đạn bay vèo vèo, anh ta khom người đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên vốn đang giơ súng bắn về phía xa, vô tình liếc thấy tên mặt dày kia di chuyển tới gần.
Nếu không phải lúc này bên cửa có một ngọn đuốc chiếu sáng giúp cô thấy rõ là quần áo huấn luyện thì cô đã cho anh ta một phát đạn rồi.
Nam binh kia chờ loạt tiếng súng này qua đi, sau đó bước nhanh đến bên cạnh cô, thấy cô lại bắn về phía xa, anh ta quát: “Cô giải quyết nhiều cướp biển thế này là định không cho chúng tôi cơ hội ra sân à?!”
Vừa dứt lời, tiếng súng lại vang lên.
Một viên đạn xẹt qua bên tai anh ta.
Chỗ Nhiếp Nhiên chọn vốn chỉ có thể nấp một người, anh ta chạy tới chen chúc với cô, đương nhiên sẽ lộ ra rồi.
Anh ta che mặt mình, lập tức nguyền rủa,
“Mẹ kiếp! Tên nào không có mắt thế, suýt nữa hủy hoại nhan sắc ông đây rồi!”
“Bây giờ chính là cơ hội cho anh đấy.”
Nhiếp Nhiên vừa nói vừa nhân lúc sơ hở bóp cò về phía xa.